Bệnh viện.
Trần Tố Anh được đẩy vào phòng phẫu thuật, Xa Thành Nghị là bác sĩ mổ chính.
Tô Yên và Lục Cận Phong đứng đợi ngoài cửa phòng phẫu thuật,
Tô Yên an ủi nói: “Dì nhất định sẽ không sao đâu, đừng lo.”
Lục Cận Phong nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật: “Có lần có một người anh em bị dính bom nổ gần như cả nửa người, tất cả mọi người đều không cứu được, nhưng Xa Thành Nghị lại cứu được người đó, cậu ấy là thần y của Ám dạ bọn anh, có cậu ấy ở đây, mẹ anh nhất định sẽ không sao. ”
Lục Cận Phong tin tưởng Xa Thành Nghị, cũng giống như tin tưởng chính mình.
Điều anh lo lắng không phải là ca phẫu thuật của Trần Tố Anh có thành công hay không, mà là hung thủ là ai.
“Anh mà bắt được ai là người đã làm hại mẹ anh, anh nhất định sẽ khiến cô ta phải đền mạng.”
Trong lòng Tô Yên cũng rất khó chịu, dù sao thì Trần Tố Anh cũng đối xử với cô rất tốt, cô cũng mong Trần Tố Anh sẽ không sao.
Cuộc phẫu thuật kéo dài trong bốn giờ, bốn giờ này đối với Lục Cận Phong mà nói thì đó là một cực hình.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Xa Thành Nghị bước ra, sắc mặt có chút mệt mỏi.
“Giữ được tính mạng rồi, còn về có thể tỉnh lại hay không, tôi không thể đưa ra câu trả lời khẳng định.” Xa Thành Nghị nói với Lục Cận Phong: “Cậu hãy chuẩn bị tâm lý đi.”
Trần Tố Anh bị thương ở não, có thể giữ được tính mạng, là đã vô cùng may mắn rồi.
Lục Cận Phong hiểu được hàm ý của Xa Thành Nghị.
Trần Tố Anh rất có thể sẽ trở thành người thực vật.
Xa Thành Nghị đã nói như vậy rồi, thì hy vọng cũng không nhiều.
Lục Cận Phong không lên tiếng, trầm mặc ngồi trên chiếc ghế dài, lặng lẽ châm một điếu thuốc.
Tô Yên nhìn Lục Cận Phong như vậy, trái tim như bị thắt lại, cô đi tới, nắm lấy tay Lục Cận Phong, âm thầm an ủi.
Lục Cận Phong vỗ nhẹ lên tay Tô Yên, tỏ ý bản thân không sao.
Lúc này điện thoại của Lục Cận Phong vang lên, là Vạn Nhất gọi tới.
“Đại ca, tới khách sạn một chuyến đi.”
Lục Cận Phong vội vã chạy đến khách sạn,còn Tô Yên thì ở lại để chăm sóc cho Trần Tố Anh.
Thực ra cũng không cần chăm sóc, Trần Tố Anh đang trong tình trạng hôn mê, cũng chẳng biết đến khi nào mới tỉnh lại.
Tô Yên chỉ có thể đứng ngoài cửa mà chờ đợi.
“Cô Tô, không còn sớm nữa, cô về sớm chút để nghỉ ngơi đi.” Xa Thành Nghị đi đến, nhã nhặn nói: “Ở đây có ý tá và bác sĩ thăm khám là được rồi.”
Tô Yên đương nhiên tự biết bản thân ở lại cũng chẳng để làm gì.
“Anh, ngay cả anh cũng không còn cách nào luôn sao?”
“Chỉ có thể nói rằng, còn trông vào ý chí của dì Trần.” Xa Thành Nghị khách quan nói. “Cũng không được quá bi quan, không biết chừng sau hai ngày lại tỉnh lại, trường hợp đó cũng có thể xảy ra, cô có công việc thì đi đi, ở đây cứ giao cho tôi.”
Tô Yên nhận ra còn Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc, phải đến giải thích với hai đứa nhỏ, đưa ra một câu trả lời thỏa đáng cho chúng.
“Được.”
Tô Yên ngoảnh mắt nhìn vào phòng bệnh lần cuối, rồi rời đi.
Ở trước cổng bệnh viện.
Tô Yên vừa mở cửa xe, chưa kịp ngồi vào chỗ, vô tình nhìn thấy một người.
Sở Hướng Nam?
Cái người đàn ông quấn băng như xác ướp thế kia không phải Sở Hướng Nam thì là ai?
Sở Hướng Nam đang ở bên cạnh Tạ Bảo Trân, hai người họ đều nhìn thấy Tô Yên.
Tạ Bảo Trân vừa nhìn thấy Tô Yên, sự tức giận lại nổi lên hừng hực: “Cái loại đàn bà nham hiểm như cô, dám kêu người đánh con trai tôi, cô không xong với tôi đâu…”
“Mẹ.” Sở Hướng Nam ngay lập tức ngăn Tạ Bảo Trân lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!