Tô Yên thoáng nhìn thấy con dao sắc bén của quân đội Thụy Sĩ trong tay của người phụ nữ, trong lòng cô kinh hoàng khôn xiết, ngay khi con dao chuẩn bị ghim lên ngực cô, Tô Yên ôm lấy chân của người phụ nữ, cố gắng hết sức để hạ gục đối thủ.
Con dao đâm hụt, cắm vào dưới đất.
Tô Yên dùng chân kẹp chặt lấy đầu của người phụ nữ, còn hai tay nắm chặt chân của ả.
“Muốn lấy mạng của tao sao, đâu có dễ như vậy.”
Hai chân của ả ta cũng kẹp lấy cổ của Tô Yên, hai người bọn họ cứ như vậy mà vật lộn, lăn cả mấy vòng trên mặt đất.
Ả ta bắt đầu cố nhặt lấy con dao, Tô Yên làm sao có thể đáp ứng nguyện vọng ấy của ả ta, giữ chặt lấy người kia, ngay cả khi sức cùng lực kiệt, trên trán cũng hiện lên cả gân xanh.
“Tô Yên, cô hãy từ bỏ đi.”
Người phụ nữ và Tô Yên cứ lăn lộn thêm vài vòng trên mặt đất, khiến đầu của Tô Yên đập vào thân cây.
Thắt lưng đau đến tột cùng, Tô Yên cảm thấy dường như lưng sắp gãy đến nơi vậy.
Toàn bộ cơ thể của Tô Yên, gần như rã rời.
Người phụ nữ đứng phắt dậy, nhặt lấy con dao trên mặt đất, trong đôi ngươi hừng hực sát ý: “Đi chết đi.”
Tô Yên không còn lấy chút sức để phản kháng, lưng đau nhói khiến cô không tài nào cử động được thêm.
Tô Yên rất tuyệt vọng, cô chỉ đang nói về chuyện tình cảm mà, đâu cần phải chơi lớn như vậy, còn cần phải lấy tính mạng ra để giải quyết sao?
Tô Yên rít lên trong đau buồn, Lục Cận Phong lại có một người bạn tri kỉ, dũng cảm và mạnh mẽ như thế này à.
Tô Yên quyết định rồi, hôm nay cô nhất định phải sống sót trở về, là để xem Lục Cận Phong mang vỏ sầu riêng, hay bàn giặt quần áo ra quỳ, để gạ được cô gái này.
Từ tận sâu bên trong trái tim.
Tô Yên không muốn chết.
Nói nhảm.
Ai chẳng muốn sống tốt.
Nhưng cô thực sự không còn đủ sức lực nữa.
Trong lòng cô hối hận, cô vẫn còn chưa được nghe Hạ Vũ Mặc nghiêm túc gọi cô là mẹ đâu.
Con dao găm rơi xuống, khi chỉ còn cách ngực Tô Yên ba cm thì Tô Yên nghe thấy tiếng súng vang lên.
Con dao găm trong tay người phụ nữ bị bắn văng ra, đạn và con dao chạm nhau tạo nên một tia lửa, viên đạn từ trước ngực Tô Yên bay đến.
Xoẹt!
Nếu thiện xạ bắn không chính xác, cô chẳng phải vừa ăn một nhát dao lại vừa ăn một viên đạn sao?
Tô Yên quay đầu lại xem ai nổ súng, ngay lập tức thấy một cô gái mặc áo màu đỏ từ trên cây thả một dây thừng để xuống, nhẹ nhàng như bay, giống như một cô tiên giáng trần.
Hai mươi tuổi, dáng người ma quỷ, khuôn mặt ma quỷ
“Vừa làm tổn thương người của bà đây, chắc coi bà đây là đồ trang trí rồi.” Chỉ là ngay khi Lâu Doanh mở miệng, vẻ đẹp đã bị phá hủy ngay tức khắc.
Lâu Doanh chống nạnh tức giận, dùng một tay nâng Tô Yên lên.
Tô Yên: “…”
Lâu Doanh à, có cần hung dữ vậy không?
Cô cũng cần mặt mũi mà.
Tô Yên không biết cô gái mặc áo đỏ trước mặt, bây giờ cô đang đau thắt lưng nên không thể di chuyển được, nhưng sau khi nghe thấy giọng điệu vừa rồi của Lâu Doanh, đối phương có quen biết cô.
Là bạn bè chứ không phải là địch, này chắc đúng rồi.
Tô Yên hỏi: “Cô cứ ở trên cây xem trò vui hả?”
Nếu không thì tại sao cây hòe có thể thành tinh và một người lại xuất hiện từ hư không được?
“Tới một lúc rồi.” Lâu Doanh xấu hổ cười: “Tôi thấy hai người đang đánh máu lửa quá, nhất thời nhìn đến hứng thú nên không đành lòng quấy rầy.”
Đầu Tô Yên đầy vạch đen.
“Lời này của cô sao nghe giống như tôi với cô ta cùng một chân vậy?”
Đánh máu lửa quá là có ý gì?
Vừa rồi cô đã có một trận chiến sinh tồn đó được không.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!