Trong đời Lục Thừa Mẫn chưa bao giờ xấu hổ như vậy.
Hàng xóm ló đầu ra nhìn, rồi lại đóng cửa.
Tốt hơn hết là đừng tham gia cuộc vui của nhà họ Lục.
Vì đã ra khỏi nhà sạch sẽ nên Lục Cận Phong không đưa cho hai người họ một xu nào ngoại trừ giấy tờ tùy thân.
Hai người được một chiếc ô tô đến đón, khi rời đi, họ đi chân trần, giày bị một con chó Ngao Tây Tạng cắn nát.
Quần áo trở thành vải vụn treo trên người, khi bước đi, gió đêm thổi qua, phải gọi là mát rượi.
Hai người đi hết khu biệt thự, mọi người đi ngang qua đều dừng lại xem, cười nói rồi bước đi.
Hai cha con Lục Thừa Mẫn cúi đầu che mặt, vì sợ bị nhận ra.
Thực ra hai người đã sớm bị nhận ra rồi.
Sau khi rời khỏi khu biệt thự, hai cha con đi qua phố, mệt mỏi thì tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi.
Một số người qua đường nhìn vào cảm thấy thực sự đáng thương, họ đã bố thí cho mười tệ, thương hại nói: “Haizz, thật là đáng thương.”
Hai cha con Lục Thừa Mẫn: “…”
Hai tay nắm chặt, đó là một điều sỉ nhục đối với anh ta.
Lục Thừa Mẫn chưa kịp tức giận, có người ném xuống đất tờ năm tệ: “Có tay có chân mà còn thành ra thế này, vừa nhìn là biết ham ăn biếng làm, năm tệ này cầm đi mua bánh mì mà gặm, người trẻ tuổi còn không biết đường nỗ lực kiếm tiền. ”
Lục Thừa Mẫn bị giáo huấn một trận.
Nếu là trước đây, ai dám nói với anh ta như thế?
Lục Thừa Mẫn tức giận đá tiền trên mặt đất, Lục Gia Hành lập tức đi tới nhặt lên: “Tiểu Mẫn, trước tiên chịu đựng đi, dù sao chúng ta có chút tiền, không phải quay về.”
Cái gì gọi là một đồng tiền làm khó anh hùng?
Đây là ví dụ.
Có người thương hại nhìn họ vứt thêm hai bộ quần áo cũ.
Hai cha con Lục Thừa Mẫn, những người luôn mặc những nhãn hiệu nổi tiếng, ban đầu đã có chút mâu thuẫn.
Nhưng không thể đi khắp con phố với bộ quần áo rách rưới, cuối cùng đành phải nghiến răng mặc lại bộ quần áo cũ mốc meo.
Lục Thừa Mẫn mặc quần áo cũ cảm thấy khó chịu khắp người, lúc nào cũng có cảm giác như có bọ bò.
Nhưng nếu không mặc nó, anh ta sẽ bị coi như một kẻ ăn xin trên đường.
Lục Gia Hành chưa từng chịu nhục nhã như ngày hôm nay.
Có quần áo, nhưng không có giày.
Hai người họ đã quen với việc được cưng chiều, da mỏng thịt mềm, đi chưa được bao xa bàn chân rớm máu.
Lục Gia Hành không đi nổi nữa, hai người vẫy tay bắt taxi nhưng không một xe nào chịu dừng.
Chân của Lục Thừa Mẫn cũng không khá hơn là bao, máu chảy đầm đìa, bất cứ nơi nào anh ta đi qua cũng để lại dấu vết vệt máu.
“Con trai, cha không đi nổi nữa. Con có thể gọi điện cho bạn bè và bảo họ đến đón chúng ta.”
Lục Gia Hành ngồi dưới đất nhìn vết máu ở lòng bàn chân, nhìn dáng vẻ quá đáng thương.
Điện thoại di động của hai người cũng bị tịch thu, biết đi đâu gọi đây?
Lục Thừa Mẫn lúc đầu còn có chút kiêu ngạo, nhưng chân đã chảy máu, mỗi bước đi của anh ta đều giống như bị mũi dao đâm, càng không may là anh ta giẫm phải cứt chó ở ven đường, mùi thối bốc lên, mặt Lục Thừa Mẫn đen lại.
“Chết tiệt!”
Lục Thừa Mẫn cáu kỉnh lau phân chó ở chân trên cỏ, bóp mũi, cuối cùng không nhịn được nôn ra.
“A!”
Lục Thừa Mẫn gầm nhẹ một tiếng, một người luôn bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ như anh ta, không thể chịu nổi việc giẫm phải thứ rác rưởi.
Lục Gia Hành bóp mũi, đứng cách xa Lục Thừa Mẫn, vẻ mặt chán ghét.
Lục Thừa Mẫn: “…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!