Tô Đình Nghiêm mặt già đỏ lên, nhìn Tô Yên mà xụ mặt nói: “Làm gì có kiểu cám ơn nào như con chứ, con là đang cười cợt cha đó à.”
Tô Yên nở nụ cười, khoát tay lên vai Tô Đình Nghiêm, ra dáng của một đứa con có hiếu: “Con thật sự là cảm ơn cha. Nào, uống một ly, con cũng chúc mừng cha đã thoát khỏi nỗi khổ mà Tần Phương Linh mang lại.”
Tô Đình Nghiêm trừng hai mắt, cũng cười theo: Đúng rồi, ngày con kết hôn nhất định phải mời cha đi uống rượu mừng nha.”
“Nhất định nhất định.” Tô Yên nhấp một chén rượu, bụng cảm thấy nóng ran: “Thật đã.”
Tô Đình Nghiêm cũng uống một hớp, cha và con gái mỗi người một ly, rượu vào đủ rồi thì công tắc nói chuyện cũng được bật, ai cũng thao thao bất tuyệt.
Tô Đình Nghiêm cười híp mắt: “Tiểu Yên, cha lén nói cho con hay nha, cha tìm được một người bạn gái, nhỏ hơn cha hai mươi tuổi.”
“Như này không phải là trâu già gặm cỏ non sao. Ông Tô, việc làm này của ông có hơi thiếu đạo đức đó nha.” Tô Yên uống say rồi, thật sự coi Tô Đình Nghiêm giống như anh em mà nói chuyện.
Tô Đình Nghiêm cười to: “Cha đây là tình yêu xế bóng, đợi lần sau cha sẽ giới thiệu cô ấy cho con làm quen một chút.”
“Được, con sẽ cho cha một lời kiểm định chân thành.” Tô Yên lại rót thêm rượu: “Nào, uống đi.”
Cha và con gái ngồi ở Biệt Viện Tiểu Trù từ giữa trưa tới tận xế chiều, hai người say đến ngồi còn không vững chứ đừng nói là đi bộ, nhoài người phía trước bàn.
Không biết đã qua bao lâu, Tô Yên có chút tỉnh táo lại. Nhìn thấy trời đã tối, bỗng lập tức đứng lên: “Không xong rồi, trời tối rồi, mình phải về nhà gặp con trai nữa.”
Tô Yên lảo đảo rời khỏi phòng bao, Tô Đình Nghiêm duỗi người trên ghế tiếp tục ngủ.
Tô Yên chân bước lảo đảo, nghiêng ngã.
Đột nhiên, cô đụng trúng vào ngực của một người.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn lên, mặt lại mê trai mà mỉm cười nói: “Ồ, ở đâu ra lại có một anh chàng đẹp trai này vậy, anh đi bao nhiêu một đêm, tối nay tôi bao.”
Tô Yên người đầy mùi rượu, hai tay không an phận mà sờ mó trên người của Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong sầm mặt xuống, biết được Tô Yên tới Biệt Viện Tiểu Trù uống rượu cả buổi, anh lập tức chạy tới.
“Sao lại uống nhiều như vậy.” Lục Cận Phong cau mày.
“Vui đó!” Tô Yên cười đến rạng rỡ: “Anh đẹp trai, da dẻ của anh thật sự rất đẹp nha, tay sờ lên cảm thấy trơn nhẵn thích lắm. Nói đi, bao nhiêu tiền, tối nay đi với tôi một đêm.”
“Về nhà.”
Lục Cận Phong trực tiếp bế Tô Yên lên.
“Á! Anh làm gì thế, còn chưa có bàn xong giá mà.” Tô Yên khẽ híp mắt lại, đầu lúc nặng lúc nhẹ, không có chút sức lực nào, cảm thấy rất choáng.
Tác dụng của rượu rất mạnh, xộc lên tới não.
“Không cần tiền.” Lục Cận Phong tức giận phun một câu như thế.
Tô Yên lại cười nói: “Tôi hiểu rồi, anh là muốn tôi trải nghiệm hàng trước, sau đó mới bắt chẹt tôi đúng hay không. Tôi không có ngốc như vậy đâu nha, bỏ tôi xuống, tự tôi đi.”
Tô Yên giãy giụa muốn xuống, Lục Cận Phong sợ làm cô bị thương nên cũng không dám bế nữa, chỉ đành bỏ người kia xuống mà dìu lấy.
Tô Yên lắc lắc đầu: “Rượu này sao lại mạnh như vậy chứ, đau đầu quá.”
“Về nhà anh sẽ cho em ngâm nước mật ong.” Lục Cận Phong bất đắc dĩ thở dài, dịu dàng dụ dỗ: “Chúng ta về nhà thôi.”
Phụ nữ bình thường đều sẽ mềm lòng trước chiêu này.
Mà phụ nữ khi say cũng không có ngoại lệ.
Lục Cận Phong đỡ lấy Tô Yên ra khỏi Biệt Viện Tiểu Trù, một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo sơ mi trắng quần jean đang đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Lục Cận Phong ra ngoài cũng mừng rỡ chạy tới: “Cận Phong.”
“Nhã Đan, em đi mở cửa xe.” Lục Cận Phong trực tiếp dặn dò.
Tần Nhã Đan nhìn thấy Tô Yên dựa trong lồng ngực của Lục Cận Phong, không hề nói gì, khéo léo đi mở cửa xe.
“Tôi không muốn lên xe, tôi muốn đi uống tiếp.”
Tô Yên đẩy Lục Cận Phong, ánh mắt bỗng nhìn chằm chằm vào Tần Nhã Đan, cảm thấy rất quen thuộc.
“Có phải là tôi đã từng gặp cô ở đâu đó rồi không?” Tô Yên chao đảo, huơ tay lên đặt lên mặt của Tần Nhã Đan, càng nhìn càng thấy quen, thầm nói: “Thật sự là rất quen, đã gặp ở đâu rồi sao lại không nhớ ra nhỉ.”
Tần Nhã Đan có chút căng thẳng trong lòng, nghiêng mặt né đi, giơ tay lên che mặt mình lại không để cho người kia tiếp tục nhìn nữa.
Cô ta chỉ lo Tô Yên sẽ nhận ra được gì đó.
Tần Nhã Đan đi tới bên chỗ Lục Cận Phong, dịu dàng nói: “Cận Phong, đây chính là bạn gái mới của anh sao?”
Lục Cận Phong thấp giọng sửa lại: “Là vợ sắp cưới của anh.”
Thân phận vợ sắp cưới thì nghe chính thức hơn là bạn gái nhiều.
Ông cụ Lục đã đích thân tuyên bố cả hai sắp sửa kết hôn, nếu như không phải do Trần Tố Anh nhập viện thì hai người có lẽ cũng đã chọn xong ngày làm lễ rồi.
Ánh mắt Tần Nhã Đan trở nên âm u, lúng túng nói: “Anh đã có vợ sắp cưới rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!