Đại ca Lục, cậu cứ cố gắng giả vờ đi.
Nếu như không phải cậu sớm phát hiện cô Tô đến, tôi mới không tin đâu.
Còn nghĩ là sẽ được nhìn thấy một trận thuần phục chồng “máu me bạo lực”, cuối cùng vẫn là nước cờ của Lục Cận Phong cao hơn một bậc, biến nguy thành an.
Tô Yên cười híp mắt nói: “Mang bữa ăn khuya cho các anh nè, các anh từ từ đánh cờ, em đi nghỉ ngơi đây.”
“Cục cưng, em thật tốt.” Lục Cận Phong mỉm cười nhận đồ ăn khuya, thầm thở phào một hơi trong lòng.
Nguy hiểm quá.
Nếu như không phải phản ứng nhanh, chén đồ ăn khuya này khẳng định úp lên đầu rồi.
Cũng may anh nhanh trí.
“Chuyện nên làm.” Tô Yên cười cười: “Anh Xa, anh cũng mau ăn đi, em không làm phiền các anh nữa.”
Tô Yên cẩn thận khép cửa lại. . đam mỹ hài
Xa Thành Nghị dựng ngón cái: “Phục.”
Lục Cận Phong đắc ý ăn bữa khuya, làm ra vẻ nói: “Học hỏi đi.”
Tần Nhã Đan đã tỉnh lại, biết tin Lục Cận Phong và Xa Thành Nghị đang đánh cờ ở phòng làm việc, trong lòng cũng dễ chịu hơn.
Lúc này, điện thoại của cô ta kêu lên.
Tần Nhã Đan nhìn người gọi tới, thật cẩn thận đi vào phòng vệ sinh, mở vòi nước lên, dùng tiếng nước chảy để che giấu, lúc này mới nhận cuộc gọi.
“Đã tra ra chưa? Là ai đã ra tay với Lục Cận Phong?”
“Tra được rồi, là đệ nhất nữ sát thủ Lâu Doanh của Thiên Lang.” Người bên kia điện thoại nói: “Cô chủ, hay là cô quay về đi, cô ở bên cạnh Lục Cận Phong quá nguy hiểm, lỡ như anh ta phát hiện thân phận của cô…”
Lại là Lâu Doanh.
Tần Nhã Đan lạnh lùng nói: “Chuyện của tôi không đến lượt anh can thiệp.”
“Vâng.” Giọng nói bên kia trở nên kính cẩn.
Tần Nhã Đan nhớ lại mình bị Lâu Doanh đánh mấy phát, nỗi hận trong mắt dâng trào. Cô ta chợt thay đổi suy nghĩ, nói: “Đúng rồi, các anh giấu tên tìm sát thủ của Thiên Lang đi giết một người, cho giá cao lên, cứ tìm Lâu Doanh này đi.”
“Cô chủ, vì sao không dùng người của chúng ta? Còn muốn bỏ tiền ra mời người của Thiên Lang, nếu như truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến người trên đường cười nhạo Địa Sát chúng ta hết người sao?”
“Cho nên mới bảo anh giấu tên đi mời, ngu ngốc, anh lấy đâu ra nhiều lời dư thừa như vậy, tôi bảo anh đi làm thì đi đi.” Tần Nhã Đan tức đến mức lồng ngực hơi nhức nhói, nói: “Đây là mệnh lệnh.”
“Vâng.”
Vừa cúp điện thoại, Tần Nhã Đan lại uống thuốc một lần, lúc này mới trở lại bình thường.
Đêm nay, Tô Yên ngủ rất ngon, có thể là do tác dụng của cồn, ngủ một giấc tới sáng.
Vừa tỉnh, cô lập tức nhận được điện thoại của Lâu Doanh.
Lâu Doanh hớn hở huýt sáo trong điện thoại: “Chị, có người ra giá một nghìn vạn muốn em giết chị.”
Tô Yên tức giận: “Mạng của chị chỉ đáng chút đó thôi à?”
Lâu Doanh: “…”
Chị, đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm hẳn phải là có người muốn giết chứ?
Được rồi. Thật ra lúc nhận được đơn này, Lâu Doanh cũng có phản ứng như vậy, số tiền bỏ ra cũng quá ít, cho nên mới lập tức hớn hở gọi điện thoại cho Tô Yên.
“Ban đầu đối phương đưa năm trăm vạn, em chê quá thấp, nên mới thêm vào đủ một nghìn vạn.” Lâu Doanh nói: “Chị, chị yên tâm, không đưa năm nghìn vạn, em sẽ không nhận đâu.”
Tô Yên bình tình nhắc nhở: “Lâu Doanh, chị là chị họ của em đấy.”
Lâu Doanh cười to trong điện thoại: “Cứ lấy tiền đó, dù sao trước giờ nhân phẩm của em trong giới sát thủ cũng không tốt, nuốt tiền không làm, người khác cũng chẳng làm gì được em.”
Nhân phẩm không tốt?
Tô Yên rất muốn hỏi, rốt cuộc Lâm Doanh làm sao lại đi vào con đường như hiện giờ?
Tô Yên vẫn rất quan tâm đến người đã bỏ tiền ra để giết mình.
Nếu như người mà đối phương thuê không phải Lâm Doanh, nếu như cô không phải là chị họ của Lâm Doanh, nói không chừng thì ngay khi cô vừa bước ra khỏi nhà đã chết tức tưởi rồi.
Trong đầu Tô Yên lập tức suy nghĩ rốt cuộc là ai muốn lấy mạng của mình.
“Lâm Doanh, có thể tìm ra người muốn mua mạng của chị không?” Tô Yên hơi nheo mắt lại, rốt cuộc là ai có thù oán với cô.
“Có chút phức tạp, chị, có rảnh không? Ra ngoài cùng nhau ăn bữa sáng.”
“Được.” Tô Yên lập tức đứng dậy từ trên giường: “Cho chị địa chỉ.”
Lâm Doanh gửi địa chỉ vào điện thoại của cô, Tô Yên rửa mặt thay quần áo rồi ra ngoài, còn cố ý đeo thêm một chiếc kính râm.
Ai mà biết được đối phương đã thuê bao nhiêu sát thủ, dù sao cũng phải ngụy trang một chút.
Khi Tô Yên xuống lầu, Tần Nhã Đan từ trong phòng bếp đi ra, tươi cười chào hỏi cô: “Cô Tô, cùng nhau ăn sáng đi.”
Tô Yên liếc nhìn thức ăn trên bàn, Tần Nhã Đan chỉ chuẩn bị hai phần ăn, đương nhiên là không phải chuẩn bị cho cô, phần còn lại chắc chắn là dành cho Lục Cận Phong.
Tô Yên cười, cực kỳ rộng lượng nói: “Không cần đâu, tôi có hẹn rồi, cô Tần sau khi sống lại từ vụ tai nạn, cô vẫn nên cùng Lục Cận Phong nói chuyện nhiều hơn đi, ôn lại chuyện cũ chút.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!