“Em trai, anh cũng không nỡ xa em.”
Những người ở bên cạnh: “…”
Vạn Nhất xen vào một câu: “Tiểu Vũ, hay là em đi chung ra đảo chơi đi, ở đó cũng rất vui đó, còn có rất nhiều bạn nhỏ nữa.”
Đây cũng được coi là hành vi dụ dỗ trẻ em rồi.
“Không được.”
“Không được.”
Hạ Phi và Tô Yên đồng thanh nói.
Nhìn thấy Tô Yên đi tới, Hạ Phi Hạ Vũ Mặc vui vẻ la lên: “Mẹ.”
Tô Yên bước qua đó, sờ vào mặt Hạ Phi, thật lòng không nỡ: “Tới đó, nhớ thường xuyên gọi điện cho dì nha.”
“Dạ, mẹ, ngày nào con cũng sẽ gọi điện thoại cho dì.” Hạ Phi cũng không nỡ, nhưng cậu bé biết mình cần phải làm gì.
“Con trai ngoan.” Tô Yên hôn lên trán Hạ Phi, thời gian hai mẹ con ở bên nhau quá ngắn: “Chú ý an toàn, đừng cố sức quá, an toàn là trên hết, tránh bị thương nhất có thể.”
Không bị thương là điều không thể, Tô Yên chỉ có thể yêu cầu ít bị thương nhất có thể thôi.
“Mẹ, con sẽ tự bảo vệ cho mình.” Hạ Phi nói rồi lại nhìn Hạ Vũ Mặc: “Em trai, đành phải giao cho em chăm sóc mẹ rồi.”
Hạ Vũ Mặc gật đầu: “Ừm, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc cho mẹ thật tốt.”
Tô Yên: “…”
Một người hơn hai mươi tuổi đầu như cô lại cần một đứa trẻ năm tuổi chăm sóc sao?
Tô Yên không biết nên cười hay nên khóc.
Hạ Vũ Hạ Huy cũng bị câu nói của hai anh em bọn họ chọc cười.
Lúc này, Lục Cận Phong cũng tới rồi, phía sau có mấy người đi theo, nâng một chiếc cáng cứu thương, Trần Tố Anh đang nằm trên đó.
Lúc này Tô Yên mới biết, bọn họ cũng sẽ đưa Trần Tố Anh ra đảo.
Không có quá nhiều lời tạm biệt, đây chỉ là một cuộc chia tay ngắn hạn thôi.
Lục Cận Phong phái rất nhiều người hộ tống Hạ Phi và Trần Tố Anh cũng vài người quay trở lại đảo, Hạ Vũ Hạ Huy cũng đi theo.
Nhìn con tàu đang dần đi xa, đột nhiên Tô Yên cảm thấy buồn bã: “Đúng là con cái lớn rồi sẽ không theo mẹ mà.”
Hạ Vũ Mặc ngẩng đầu: “Mẹ, em vẫn còn ở bên cạnh chị mà.”
Lục Cận Phong cũng nói thêm một câu: “Yên Yên, anh nghĩ chúng ta có thể luyện thổi kèn mà.”
Tô Yên trừng mắt nhìn Lục Cận Phong, Hạ Vũ Mặc còn ở đây, luyện thổi kèn cái gì chứ?
Không phù hợp cho trẻ em.
Hạ Vũ Mặc ngây thơ hỏi: “Mẹ, tập thổi kèn là gì vậy? Chị với chú Lục muốn sinh em gái sao?”
Lục Cận Phong cười nói: “Đúng vậy, Tiểu Vũ có thích em gái không? Chú cùng với mẹ của con sẽ sinh một em gái đáng yêu cùng chơi với con chịu không?”
Hạ Vũ Mặc gật đầu: “Thích ạ, nhưng chắc chắn là em gái sao?”
“Em gái có chắc chắn sẽ xinh đẹp không ạ?”
Lục Cận Phong: “…”
Tô Yên cười, ôm lấy Hạ Vũ Mặc: “Tiểu Vũ, đi thôi, mẹ đưa con về nhà mẹ đẻ.”
Chưa đi được hai bước, đột nhiên Tô Yên phát hiện một bóng dáng rất quen thuộc.
Ngồi cạnh cửa sổ tầng hai của nhà hàng bến tàu, một người phụ nữ đang đeo chiếc mặt nạ hồ ly.
Tô Yên đưa mắt nhắc nhở Lục Cận Phong, Lục Cận Phong cũng thấy người phụ nữ ở lầu hai của nhà hàng.
Lục Cận Phong dùng tay ra hiệu cho ám vệ ở chỗ tối, lập tức có người đi lên lầu hai.
“Khanh Khanh, em quay lại xe trước đi.”
“Vâng.” Tô Yên đưa Hạ Vũ Mặc quay lại xe trước.
Không lâu sau, Lục Cận Phong mới quay lại.
Tô Yên hỏi: “Có phải không?”
Lục Cận Phong lắc đầu: “Chỉ là một người bình thường, mang mặt nạ chơi mà thôi.”
“Lục Cận Phong, Ám dạ các anh có mạng lưới thông tin lớn mạnh như vậy, cũng không có một tấm ảnh nào của hồ ly Địa Sát?” Tô Yên xem thường nói: “Hơi yếu đấy.”
Lục Cận Phong dở khóc dở cười: “Nữ sát thủ có biệt hiệu là hồ ly này, chưa bao giờ để lộ bộ mặt thật của mình, hơn nữa mấy năm nay cũng đã biết mất trong một khoảng thời gian dài.”
“Biến mất…” Con ngươi của Tô Yên dao động, nhìn Lục Cận Phong: “Người ở trong nhà kia…?”
Chỉ nói đến đó cũng đủ để Lục Cận Phong hiểu.
Tần Nhã Đan ở trong nhà kia cũng không nhất định là biến mất vài năm.
Cho tới bây giờ, cũng chỉ có tình địch là Tần Nhã Đan, Tô Khanh đương nhiên là suy nghĩ nhiều một chút.
Lục Cận Phong suy nghĩ rồi nói: “Chờ Bộ phận thông tin xác nhận bước cuối cùng.”
Tô Yên hiểu rõ: “Xem ra anh cũng không bị sắc đẹp làm mờ mắt.”
Lục Cận Phong quả nhiên vẫn đi điều tra Tần Nhã Đan.
Lục Cận Phong cười rạng rỡ: “Khanh Khanh, anh chỉ để ý đến em, bộ dạng cô ta có xinh đẹp hay không, anh không biết.”
“Miệng của đàn ông chính là quỷ gạt người.” Tô Yên ôm Hạ Vũ Mặc, ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại vô cùng vui mừng: “Đúng rồi, có người bỏ một ngàn vạn tìm Lâm Doanh của Thiên Lang muốn lấy mạng em, như vậy cũng thật không công bằng. Lâm Doanh nói, có người bỏ một trăm triệu muốn mạng của anh, sự khác biệt này cũng quá lớn rồi, em sao có thể rẻ hơn anh nhiều như vậy được.”
Sự chú ý của Lục Cận Phong không nằm ở tiền, mà ở chỗ có người muốn mạng của Tô Yên.
“Là ai?”
Tô Yên nói: “Em và Lâm Doanh phân tích một chút, có khả năng nhất chính là hồ ly Địa Sát.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!