Nói xong lời cuối cùng, Hạ Vũ Mặc thở dài nói: “Bọn họ nuôi hai anh em chúng con lớn, thực ra chúng con vẫn rất biết ơn, cho nên cho tới bây giờ cũng chỉ là trêu đùa mấy trò đùa dai mà thôi, bọn họ đánh chúng con, chúng con có thể bỏ chạy, chạy không được, cũng rất ít khi đánh trả.”
Hạ Vũ Mặc vô cùng tự hào nói: “Mẹ, con chạy trốn rất nhanh, bọn họ rất ít khi bắt được con, con còn trèo lên cây, còn có anh trai che chở nữa.”
“Con là quỷ nghịch ngợm.” Hai mắt Tô Yên rưng rưng nước, cười véo mũi Hạ Vũ Mặc một cái, ôm Hạ Vũ Mặc vào trong lòng: “Mẹ nợ hai đứa nhiều lắm.”
Hạ Vũ Mặc lắc đầu, rất nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ chưa bao giờ nợ chúng con cái gì cả, anh trai nói, cha mẹ với con cái đều là những cá thể độc lập, giữa chúng ta, không có chuyện mắc nợ, mẹ đã đưa con và anh trai đến thế giới này, chúng con cho mẹ được làm mẹ, sinh mạng là một thứ luân hồi, không có ai phải chịu trách nhiệm với ai.”
Tô Yên ngạc nhiên.
Má ơi, lời nói mang tính triết học như vậy, là được phát ra từ miệng của đứa con năm tuổi cả cô sao?
Sau khi nghe Hạ Vũ Mặc nói xong, Tô Yên cảm thấy suy nghĩ của chính mình rất hạn hẹp.
Cô được học hành nhiều năm như vậy, còn chưa theo kịp suy nghĩ sâu rộng của một đứa nhỏ.
Sinh mạng là độc lập, tất cả mọi người lần lần đầu tiên làm người, cha mẹ con cái, những thứ này chẳng qua chỉ là một cách xưng hô, cũng không có ai quy định ai nhất định phải thực hiện nghĩa vụ, trách nhiệm với ai.
“Lời này quả thực giống như lời của anh con.” Trong lòng Tô Yên thực sự thoải mái: “Tiểu Vũ à, đột nhiên mẹ nhớ anh trai con quá, không biết anh trai con đang làm cái gì.”
Cũng đã xa con trai lớn mười mấy tiếng đồng hồ rồi, Tô Yên bắt đầu nhớ cậu bé rồi.
Hạ Vũ Mặc cười hì hì: “Mẹ, con cũng nhớ anh trai, con đã từng nghiên cứu, nói này cách anh trai chỉ có mấy trăm cây số.”
“Con nghiên cứu từ khi nào? Làm sao mẹ lại không biết?” Tô Yên bất ngờ, cô thậm chí còn không biết hiện tại mình đang ở hướng nào.
“Lúc máy bay vừa hạ cánh thì xem, con nhìn ra phương hướng rồi.” Hạ Vũ Mặc chỉ vào đầu: “Nghiên cứu ở trong này.”
Nơi Hạ Phi đi chính là trụ sở chính của Ám dạ, nơi này là phân bộ Thiên Lang, hai nơi chỉ cách nhau mấy trăm cây số, điều này có thể gây nguy hiểm cho Ám dạ không?
Tô Yên do dự, không biết có nên nói cho Lục cận Phong một tiếng không.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại của Lục Cận Phong ngay lập tức gọi tới.
“Alo, đã trễ thế này còn gọi điện sao?”
Tô Yên tò mò, kết nối điện thoại, đùa giỡn nói: “Lục Cận Phong, như thế nào, có phải nhớ em hay không…”
Tô Yên còn chưa nói dứt lời, thì cô nghe thấy được tiếng thở dốc rõ ràng của nam nữ khi làm chuyện đó ở đầy dây bên kia.
Tô Yên cẩn thận nghe cái âm thanh không phù hợp với trẻ em này, chỉ cần nghe âm thanh là đã có thể hình dung ra được cảnh tượng đó rồi.
Lục Cận Phong qua lại nhau với phụ nữ à?
Tô Yên nhanh chóng phủ nhận.
Điều này là không thể.
Cô vẫn có sự tin tưởng này đối với Lục Cận Phong.
Nhưng để nói rằng không hề đụng chạm thì chắc chắn là giả rồi.
Không người phụ nữ nào có thể bình tĩnh khi nghe thấy âm thanh như vậy phát ra từ điện thoại di động của người đàn ông của mình.
Tô Yên kìm nén lại và nói với Hạ Vũ Mặc: “Tiểu Vũ, con đi ngủ trước đi, mẹ đi ra ngoài nghe điện thoại.”
Cô không muốn Tiểu Vũ nghe thấy những âm thanh đó mà dạy hư con trai của cô.
Tô Yên bước ra khỏi ban công, bật loa ngoài.
Trên điện thoại mãi vẫn không có âm thanh nào khác, chỉ là tiếng “phạch phạch” đàn ông và phụ nữ.
Tô Yên cẩn thận nghe, cuộc gọi nhất định không phải của Lục Cận Phong, hơn nữa có thể đụng đến điện thoại di động của Lục Cận Phong, lại có khả năng làm ra chuyện như vậy chỉ có một người mà thôi.
Tần Nhã Đan.
Tô Yên vừa nghe đã nghe ra có gì đó không ổn, hoàn toàn không phải là giọng của Lục Cận Phong.
Trên điện thoại hồi lâu cũng không có tiếng nói chuyện, cô liền lên tiếng nói trước: “Rất hứng thú, nhưng giọng của người đàn ông này vừa nghe đã có thể biết là sức khỏe cũng anh ta không được tốt. Cô Tần tải video từ trang web nào về thế? Lát nữa nhớ giới thiệu nó cho tôi, tôi cũng sẽ đi xem thử.”
m thanh ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục vang lên, giọng người phụ nữ càng thêm phấn khích.
Tô Yên có chút dở khóc dở cười, loại thủ đoạn này thật sự rất là… hạ đẳng.
“Cô Tần, dáng vẻ của Lục Cận Phong trên giường như thế nào, sức bùng nổ và sức bền của anh ấy như thế nào tôi hiểu rõ hơn cô nhiều. Anh ấy thậm chí có làm vài hiệp cũng không hề thở dốc. Chắc là cô đang cho tôi nghe video đúng không. Nói thật đấy, người đàn ông ở đó thật sự quá yếu rồi, nếu cô Tần có sở thích như vậy, sau này tôi sẽ giới thiệu một số trang web cho cô, để xoa dịu cơn đói khát khó chịu trong lòng của cô Tần.”
Nói xong cô liền cúp điện thoại.
Tô Yên cong môi: “Chơi chiêu này với tôi, tôi chọc cho cô tức chết.”
Nhưng sau khi nghĩ lại thì không lẽ là cô đã chọc người ta tức xỉu luôn rồi đấy chứ?
Nếu có mệnh hệ gì thì đó chính là tội của cô rồi.
…
Đế Đô.
Biệt thự Nam Sơn.
Sau khi Tần Nhã Đan tức giận cúp điện thoại, cô ta nhanh chóng uống thuốc.
Cô ta thậm chí còn hít thở sâu vài cái, khi thấy video trên điện thoại vẫn đang bật, cô ta tức giận tắt nó đi.
Cô ta không ngờ rằng làm đến như thế mà vẫn không thể chia rẽ được Tô Yên và Lục Cận Phong.
Cô ta bắt đầu tự hỏi Tô Yên rốt cuộc có phải là phụ nữ không, làm sao mà lại có thể lý trí đến như vậy, không hề ghen tuông chút xíu nào, còn có thể nhìn thấu chiêu trò của cô ta.
Câu nói của Tô Yên “Dáng vẻ của Lục Cận Phong ở trên giường như thế nào, tôi biết rõ hơn cô nhiều…” suýt nữa khiến Tần Nhã Đan tức nôn ra máu.
Tần Nhã Đan nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, cô ta nhanh chóng xóa nhật ký cuộc gọi trong điện thoại di động của Lục Cận Phong rồi đặt lại chỗ cũ.
Cửa mở ra, Lục Cận Phong mang theo một xấp tài liệu đi vào, thấy Tần Nhã Đan đang trải giường cho anh, anh hơi nhíu mày: “Nhã Đan, em không cần phải làm những việc này đâu.”
“Em cũng chỉ thuận tay mà thôi.” Tần Nhã Đan cười dịu dàng: “Trước đây em cũng đã trải giường giúp anh như thế này mãi nên quen rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!