Lục Cận Phong đặt công việc trên tay xuống, nhìn Tần Nhã Đan cười nói: “Em cũng quan tâm cô ấy nhiều quá nhỉ? Anh còn tưởng là em không thích cô ấy.”
“Sao lại như thế được, người mà anh thích em cũng sẽ thử thích, hơn nữa Tô cô thật sự rất tốt, em thật lòng mong sẽ sống hòa bình với cô ấy.” Tần Nhã Đan cười nói: “Tâm tư của con gái khá là nhỏ nhặt, có lẽ cô ấy đã tức giận rồi. anh cũng không biết sao, anh đấy, vẫn bất cẩn như trước, hiện tại thời tiết càng ngày càng lạnh, cô ấy ở bên ngoài, anh càng phải quan tâm cô ấy hơn chứ.”
“Được, anh nhớ rồi.”
“Vậy thì được, em không làm phiền anh nữa.”
Tần Nhã Đan biết điều đóng cửa và rời đi.
Sau khi đi ra khỏi phòng, nụ cười trên khuôn mặt cô ta nhanh chóng biến mất, khi trở lại phòng, cô ta gọi điện thoại cho người lúc trước: “Tôi nhờ anh tìm Lâu Doanh giết Tô Yên, đã làm xong chưa?”
“Thưa cô, đối phương lại đang tạm thời tăng giá. Mười triệu còn chê ít, mở miệng đòi năm mươi triệu, còn phải chuyển khoản trong một lần.”
“Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với Lâu Doanh về giá cả. Đưa tôi thông tin liên lạc của Lâu Doanh đi.”
…
Ngày hôm sau.
Tô Yên đang ngủ thì tỉnh lại, bên tai nghe thấy có tiếng chim kêu, sống ở thành phố đã lâu cô không nghe thấy tiếng chim kêu rồi.
Mở cửa sổ và hít thở bầu không khí trong lành, khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Trên thảm cỏ xanh còn đọng sương.
Làn sương sớm bao phủ, như đang ở chốn thần tiên.
Tô Yên cảm thán: “Thật sự là một nơi rất tốt để nghỉ dưỡng.”
“Chị ơi, chị xuống nhà ăn sáng đi.”
Lâu Doanh từ tầng dưới hét lên.
Hạ Vũ Mặc đã dậy từ sớm, Tô Yên tắm rửa trước rồi mới đi xuống lầu, trên bàn là cháo gạo đen thơm phức với bánh bao ngô mềm, dẻo và mịn, ăn rất ngon.
Năm loại ngũ cốc nguyên hạt đơn giản nhất.
Tô Yên ăn rất ngon miệng, ăn liền hai bát cháo gạo đen và hai cái bánh bao lớn.
Lâu Doanh nhắc nhở: “Chị à, cẩn thận bị mất dáng, đến lúc đó sẽ bị anh rể chán ghét đấy.”
“Nếu anh ta dám chê, chị sẽ đá anh ta trước.” Tô Yên ăn no xong xoa xoa bụng.
Hạ Vũ Mặc từ bên ngoài chạy vào, đưa sữa cho mẹ: “Mẹ, đây là sữa tươi của ông Nam Miêu đưa đến, nói là cho mẹ uống.”
Lâu Doanh ghen tị: “Chao ôi, đối xử như vậy là quá khác biệt rồi, với em thì phồng mang trợn mắt, sao khi đến chị thì lại được tặng cả sữa nữa.”
Bạch Phi Minh không nhịn được liền lên tiếng nói: “Lần nào cô cũng chĩa súng về phía ông ấy, ông ấy có thể đối xử tốt với cô mới là lạ đấy.”
“Chuyện này không thể trách chị được. Ai bảo lần nào ông ấy cũng kiếm chuyện? Chị rất tôn trọng người già đấy nhé?”
Tô Yên cười nhận lấy sữa Hoàng Nam đưa đến, rồi chia sẻ với Tiểu Vũ.
Hoàng Nam này cũng keo kiệt, chỉ cho có bấy nhiêu đây thôi, hoàn toàn không hề chuẩn bị cho Lâu Doanh và Bạch Phi Minh lấy một ít.
Lâu Doanh nghiến răng: “Ông ta cố tình làm vậy. Chị sẽ đi mổ con bò của ông ta ra, buổi tối chúng ta sẽ ăn thịt bò nướng.”
Tô Yên dở khóc dở cười: “Em giết bò rồi, làm gì có sữa uống nữa.”
Đúng lúc này, máy tính bên cạnh vang lên, là âm báo tin nhắn.
Bạch Phi Minh nói: “Lâu Doanh, nhiệm vụ đến.”
Lâu Doanh lập tức quay lại, mở tin nhắn ra, ánh mắt nhìn về phía Tô Yên: “Chị, người đó lại tăng giá rồi. Hai mươi lăm triệu tệ sẽ mua tính mạng của chị.”
“Năm mươi triệu tệ cũng không muốn đưa, quá keo kiệt rồi.” Tô Yên đặt ly sữa xuống, bước tới bên máy vi tính.
Khung chat trên màn hình máy tính, tên trên mạng của đối phương là Hạo Tử, không có những thông tin khác.
Trong hộp chat, đối phương chỉ nói một câu: “Hai mươi lăm triệu, giết Tô Yên.”
Thông thường thì đơn này sẽ được thanh toán đầy đủ sau khi đã đạt được thỏa thuận.
Lâu Doanh hỏi: “Chị ơi, em có nên hét giá lên nữa không?”
“Theo phương thức mặc cả này, nếu còn hét lên nữa, thì nhiều nhất cũng chỉ được ba mươi triệu.” Tô Yên nói: “Để chị làm.”
“Vâng.” Lâu Doanh nhường chỗ và đứng sang một bên uống sữa đậu nành.
Tô Yên ngồi ở trước máy vi tính, suy nghĩ một chút, gõ ra: “Một trăm triệu.”
Nhìn con số này, Lâu Doanh khịt mũi, sữa đậu nành trào ra khỏi miệng.
Tô Yên quay đầu lại trợn mắt: “Lục Cận Phong trị giá một trăm triệu, tại sao chị lại không tới cái giá đó? Hơn nữa hiện tại chị có hai mạng người lận mà, một trăm triệu còn ít đấy.”
Hạ Vũ Mặc nói: “Mẹ, nếu thêm vào điểm này thì bốn người chúng ta còn chưa đủ nữa đấy.”
Cái gia đình này toàn là người gì đấy.
Lâu Doanh giơ ngón tay cái lên: “Thực sự muốn xem đối phương sẽ như thế nào nếu biết rằng người mà cô ta định giết lại đang ngồi đây mặc cả giá tiền với cô ta.”
Lúc này, Tần Dật Hiên ở bên máy vi tính nhìn thấy ba chữ mà Tô Yên gửi sang, đầu đã có hơi đau.
Mặc cả không phải là muốn giảm sao, vậy tại sao bọn họ mặc cả lại cứ tăng giá lên vậy?
Không đợi Tần Nhã Đan trả lời, Tô Yên lại gửi thêm một tin nhắn: “Mạng của Lục Cận Phong ở Đế Đô của tập đoàn Lục Thị đã trị giá một trăm triệu nhân dân tệ rồi, tôi đã tìm hiểu thì người tên Tô Yên này là hôn thê của Lục Cận Phong, đòi cô một trăm triệu nhân dân tệ cũng không hề quá đáng, sao hả, phân biệt giới tính à?”
Tần Nhã Đan nhìn máy vi tính, lông mày nhíu lại, nghĩ đến lời nói của Tô Yên trên điện thoại “dáng vẻ của anh ấy trên giường”, cô ta nghiến chặt răng bắt đầu tăng giá.
“Ba mươi triệu, đã cao lắm rồi. Nếu cô không nhận, tôi có thể tìm người khác.”
Một trăm triệu không phải là số tiền nhỏ, cũng không đáng, nếu như không phải sợ sự việc đã bại lộ chọc giận Lục Cận Phong thì cô ta đã tự mình ra tay rồi.
Bên phía Tô Yên nhàn nhã uống sữa gõ ba chữ: “Một trăm triệu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!