Chí ít thì ở nhà họ Lý sẽ an toàn.
Hạ Vũ đưa Hạ Vũ Mặc đi, Tô Yên đi toilet, rửa tay xong đang chuẩn bị ra ngoài thì cũng nhận được điện thoại của Tô Đình Nghiêm.
“Cha, cha có sao không?” Tô Yên căng thẳng hỏi.
“Tiểu Yên, cha không sao rồi.” Tô Đình Nghiêm ở đầu dây bên kia sống sót sau tai nạn, lại nói: “Cha cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, bọn họ trói cha lại xong rồi thả cha ra.”
“Cha hiện giờ đang ở đâu?”
“Ngoại ô phía Tây, bọn họ vứt cha ở đây rồi đi, cũng để lại điện thoại cho cha. Chỗ này không tiện đón xe, cha chỉ có thể gọi cho con.”
“Được, vậy cha ở yên đó đi, con lập tức tới ngay.”
Tô Yên cúp máy, quả nhiên giống như cô suy đoán, đối phương chỉ là lợi dụng Tô Đình Nghiêm để ép cô về mà thôi.
Nói cho đúng hơn là đưa Lục Cận Phong trở về.
Tô Yên vừa nãy cũng là cố ý nói mấy câu đó ở trước mặt Tần Nhã Đan, cũng là cố ý vào trong đây để kéo dài thời gian.
Cô đang đánh cược, cược đối phương không phải thật sự muốn lấy mạng của Tô Đình Nghiêm.
Bởi vì đối phương vốn dĩ không nói ra vị trí cụ thể ở đâu, chứ huống hồ nói gì tới chuyện đi cứu người?
Đối phương dĩ nhiên cũng không phải muốn cô làm gì cả.
Mục đích của đối phương đã rất rõ ràng.
Là muốn Lục Cận Phong trở về.
Tô Yên đi ra ngoài, Tần Nhã Đan vẫn chăm sóc mấy nhánh hoa ở trong vườn, thoạt nhìn qua cũng chỉ là một con nhà đài cát, không có chút gì gọi là nguy hiểm.
Tô Yên nhìn chằm chằm Tần Nhã Đan hồi lâu.
Tần Nhã Đan, rốt cuộc có phải là cô hay không?
Làm ra mấy chuyện tốn sức như vậy, cũng chỉ là muốn cho Lục Cận Phong trở về.
Lục Cận Phong đã lái xe ra, Tô Yên đi tới, trực tiếp quyết định: “Cha em không sao rồi, tự em đi đón ông ấy, anh ở lại đi.”
Lục Cận Phong lập tức cũng hiểu được ý tứ của Tô Yên: “Được, chú ý an toàn.”
Lục Cận Phong đứng ở ven đường đưa mắt nhìn Tô Yên rời đi xong, sau đó lại đi tới chỗ Tần Nhã Đan đang tưới hoa nói: “Nhã Đan, chúng ta nói chuyện chút đi.”
“Vâng.” Tần Nhã Đan cười khẽ: “Cận Phong, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Về chuyện em bị người của Địa Sát mang đi năm xưa, anh đã nghĩ rất nhiều cách lý giải.” Lục Cận Phong nói: “Gần đây người của Địa Sát hình như là không có an phận lắm, em đã từng tiếp xúc với bọn họ, hẳn là biết nhiều hơn bọn anh một chút.”
“Địa Sát…” Tần Nhã Đan chỉ nói tới hai chữ này, nụ cười lại tắt vụt đi, vẻ mặt cũng trở nên hốt hoảng, trong mắt cũng lập tức lộ ra vẻ sợ hãi: “Cận Phong, đoạn ký ức kinh khủng nhất của em năm xưa, anh muốn em phải nhớ lại nó sao?”
“Nhã Đan, nếu như em không muốn nhớ lại, vậy quên đi.” Lục Cận Phong khẽ nhíu hàng lông mày lưỡi liềm, nói: “Anh chỉ là muốn hỏi một chút, ở địa sát của một người phụ nữ có biệt danh là hồ ly, em có biết không?”
Lúc anh hỏi tới đây, ánh mắt cũng khóa chặt vào Tần Nhã Đan, âm thầm sử dụng thuật thôi miên với người này, đây là chiêu mà anh học được từ Xa Thành Nghị.
Lục Cận Phong nói chuyện với giọng điệu dẫn dắt, hỏi: “Cô gái đó có mang mặt nạ hồ ly, vô cùng xinh đẹp. Em hẳn đã có gặp cô ta rồi, có đúng vậy không.”
Ánh mắt của Tần Nhã Đan có chút lưỡng lự, hoảng hốt trả lời theo câu hỏi của Lục Cận Phong: “Em chính là…”
“Em chính là… Bị cô gái đó, bị cô gái đó…”
Lục Cận Phong truy hỏi: “Cô gái đó làm sao?”
Vừa dứt lời, môi Tần Nhã Đan bỗng trở nên trắng bệch, tay ôm lấy ngực, vẻ mặt vô cùng đau khổ ngồi xổm xuống: “Cận Phong, tim em đau quá.”
Thôi miên mất hiệu lực.
Tần Nhã Đan thoạt nhìn quả thật rất đau đớn, Lục Cận Phong vội vàng bế người lên: “Anh đưa em đi bệnh viện.”
“Không, không cần, trong phòng có thuốc.” Tần Nhã Đan thở dốc, đành há miệng hít lấy từng ngụm không khí mà hô hấp.
Lục Cận Phong vội vàng bế cô ta trở về phòng, đặt lên giường rồi hỏi: “Thuốc ở đâu?”
“Trong ngăn kéo.” Tần Nhã Đan tựa vào đầu giường, ấn đường nhíu chặt, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng tái nhợt.
Lục Cận Phong tìm trong ngăn kéo một hộp thuốc, lập tức cho Tần Nhã Đan uống vào: “Nằm nghỉ một lúc đi.”
Tần Nhã Đan khó chịu cắn chặt môi, gật đầu nằm xuống.
Lục Cận Phong đắp chăn cho cô ta, nói: “Đợi đến khi Xa Thành Nghị trở về, anh sẽ bảo anh ta khám kỹ lại bệnh tình của em.”
“Là bệnh cũ, trị không hết đâu.” Tần Nhã Đan bỗng kéo tay của Lục Cận Phong, hai mắt rất đỗi dịu dàng mà nhìn anh: “Cận Phong, em vẫn luôn không có nói cho anh biết, mặc dù phẫu thuật ghép tim thành công, nhưng vẫn để lại di chứng thỉnh thoảng sẽ bị đau thắt. Bác sĩ khám bệnh cho em có nói cũng sống không quá hai năm nữa, cho nên em liều mạng trốn ra trở về tìm anh.”
Lục Cận Phong nghe thế, ấn đường lại nhíu thật chặt, âm thầm rụt tay về đắp kĩ lại mấy góc chăn cho Tần Nhã Đan: “Không có chuyện hoang đường như vậy đâu, nếu như Xa Thành Nghị trị không hết, chúng ta sẽ ra nước ngoài điều trị.”
Tần Nhã Đan lộ vẻ vui cười: “Cận Phong, có lời này của anh, em cũng đã hài lòng lắm rồi.”
“Em nghỉ ngơi trước đi, anh gọi điện thoại cho Xa Thành Nghị, hỏi anh ta thử về bệnh tình của em.”
“Cận Phong, anh có thể ở lại đây với em được không. Chờ em ngủ rồi hãy ra, được chứ?” Tần Nhã Đan mắt đầy mong đợi nhìn Lục Cận Phong.
Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu đó khiến người khác không thể nào từ chối, chứ nói chi là Lục Cận Phong còn đang nợ ân tình của Tần Nhã Đan.
“Ừm.” Lục Cận Phong kéo cái ghế qua, ngồi cách giường một mét, lại nói: “Ngủ đi.”
Tần Nhã Đan nhìn Lục Cận Phong ngồi cách xa mình một mét, ánh mắt lại chuyển sang u ám. Nhưng, trong lòng lại bỗng nảy sinh một tia vui mừng.
Anh ngồi cách cô ta càng gần hơn rồi, chỉ cần chậm chậm tiến tới thì cô ta sẽ có thể lần nữa tóm chặt được anh.
Tần Nhã Đan nhắm mắt lại, chỉnh lại dáng ngủ điềm đạm nhất có thể, cô ta biết góc ngủ của mình như thế nào là đẹp nhất.
Chính là giống như lúc này, hai tay đan vào nhau áp sát vào gò má nằm nghiêng một bên, sườn mặt hoàn mỹ lộ ra, cộng thêm mấy lọn phú phủ trên mặt tạo cảm giác thon gọn. Hàng lông mi dày cong, ngũ quan hài hòa, vô cùng hấp dẫn thị giác của người khác.
Tần Nhã Đan vẫn luôn duy trì khóe môi mình hơi cong lên một chút, âm thầm dùng chân đạp góc chăn để lộ ra bờ vai trắng nõn, còn cả xương quai xanh vô cùng tinh tế.
Ngủ với tư thế như này, rất được điểm trong mắt người khác, vô cùng mê hoặc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!