Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - tác giả Phù Sinh

 

Tần Nhã Đan có dáng người rất đẹp, chỗ cần nhô sẽ nhô, nơi cần lõm sẽ lõm. Trước ngực là “cảnh xuân” đầy đặn, chân dài đang gác lên chăn, trông rất mê hoặc.

Lục Cận Phong thấy Tần Nhã Đan đá tung chăn lại còn nói nóng, anh đi tới trước ngăn tủ cầm lấy điều khiển máy lạnh chỉnh nhiệt độ thấp xuống một chút.

Máy lạnh chính chuyên làm việc rất có năng suất, chỉ vài giây thôi đã tỏa hơi mát lạnh khắp cả phòng rồi, Tần Nhã Đan lạnh run cầm cập nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, không dám để cho Lục Cận Phong biết là mình giả vờ ngủ.

Lục Cận Phong thấy Tần Nhã Đan thật sự là ngủ rồi mới đặt điều khiển máy lạnh xuống, lúc này mới đóng cửa phòng rời đi, xuống dưới lầu dặn dò nhà bếp làm mấy món ngon nhất cho Tô Yên.

Nghe thấy tiếng cửa đóng, Tần Nhã Đan suýt chút đã không kìm được mà bùng nổ rồi.

Cô ta đều đã làm tới bước này, Lục Cận Phong lại vẫn dửng dưng không hề nhúc nhích?

Hơi lạnh thổi vào mặt, Tần Nhã Đan lạnh tới mức vội vàng đắp chăn, cũng không dám tắt máy lạnh.

Nhất định là Lục Cận Phong lo lắng cho cô ta vì ngã bệnh, cho nên mới không động vào cô ta rồi.

Nhất định là như vậy.

Tần Nhã Đan tìm cớ an ủi mình, lúc này, Tần Nhã Hân cũng gọi điện thoại tới.

“Chị, em đã bảo người mang Tô Đình Nghiêm vứt ở ngoại ô phía Tây rồi, Tô Yên nhất định sẽ tới, có cần em tìm người dạy dỗ cô ta một trận không?”

“Không cần.” Tần Nhã Đan nhíu mày: “Vừa nãy Cận Phong dùng thuật thôi miên với chị, anh ấy đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Bây giờ anh ấy trở về, chị cũng đạt được mục đích rồi, cũng không cần khiến anh ấy thêm nghi ngờ nữa.”

“Dạ.” Tần Nhã Hân nhắc nhở trong điện thoại: “Chị, chị tuyệt đối đừng nên coi thường Tô Yên, trước đó đã có rất nhiều người ngã ngựa trước cô ta rồi.”

“Tô Yên này quả thật là không dễ đối phó.” Tần Nhã Đan có chút tức tối: “Cô ta quá tín nhiệm Cận Phong, không hợp để tạo ly gián. Em xử lý chuyện sau đó cho sạch sẽ, đừng để cho Cận Phong điều tra ra được là chúng ta làm.”

“Yên tâm đi chị, em đã xử lý xong cả rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Ở ngoại ô phía Tây.

Tô Yên lái xe dọc đường nhìn thấy Tô Đình Nghiêm, suýt chút đã không nhịn được mà bật cười rồi.

Kẻ bắt cóc Tô Đình Nghiêm cũng thực sự là làm ra trò nha, lột sạch sẽ quần áo của ông ta, chỉ còn chừa lại mỗi cái quần lót.

Trời chiều khiến nhiệt độ trở lạnh, Tô Đình Nghiêm lạnh run co người lại thành một cục, ngồi xổm bên đống cỏ, dáng vẻ đó nhìn kỳ thực rất… Thô bỉ.

Tô Yên dù trong lòng đang sốt ruột, nhưng nhìn thấy Tô Đình Nghiêm thì tâm trạng cũng bỗng trở nên khởi sắc.

“Úi chà, ông Tô, như cha hiện tại không phải là bị cướp tiền, là được cướp sắc rồi, chuyện tốt nha.” Tô Yên trêu: “Dáng dấp người ta có đẹp không? Nếu như là đẹp thì coi ra cha cũng không có lỗ rồi.”

Tô Đình Nghiêm mặt già đỏ ửng, nói: “Con… Con còn cười được, nhanh đưa cho cha quần áo mặc, lạnh chết rồi.”

Tô Đình Nghiêm lạnh đến mức hai răng hàm đều run cầm cập.

“Con có biết là cha đang không có mặc gì đâu, cho nên cũng không có mang theo.” Tô Yên nhìn vào trong xe, quả thật là không có, sau đó cũng cởi áo khoác trên người mình ra đưa cho người kia: “Mặc hay không, có cái này thôi.”

Tô Đình Nghiêm hai tay ôm lấy ngực, nói: “Cha đường đường là đàn ông, sao lại có thể mặc áo của phụ nữ.”

“Vậy thì hết cách rồi.” Tô Yên nhún vai: “Cha chỉ có thể về trong trạng thái như này thôi, trên đường về nếu tình cờ gặp người quen thì…”

“Đưa áo khoác cho cha, cha mặc.”

Mặc áo khoác của phụ nữ dù sao cũng tốt hơn là cứ về trong trạng thái lõa lồ như này.

Tô Yên đưa áo của Tô Đình Nghiêm, đợi đến lúc người kia mặc vào, cô lại lần nữa nhịn cười không được.

Chiều cao của Tô Đình Nghiêm bình thường, mấy năm nay lại phát tướng không ít, tóc cũng có chút hói, mặc áo khoác của phụ nữ vào còn kéo thắt lưng lại, nhìn dáng vẻ trông buồn cười không chịu nổi.

“Đi đi đi, nhanh đưa cha về nhà.” Tô Đình Nghiêm ôm cơ thể mà leo lên xe.

Tô Đình Nghiêm lên xe xong, Tô Yên bên này cũng cười đủ rồi mới lên xe nói: “Ông Tô, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Có nhìn thấy rõ người trói cha không?”

“Không có, cha dắt bạn gái ra ngoài, giữa đường thì bị người cướp.” Tô Đình Nghiêm đến giờ nói mà vẫn sợ: “Cô gái đó đeo một cái mặt nạ, cha làm sao có thể nhận ra được. Nhưng mà nghe giọng nói và thấy dáng người, hẳn cũng là một người đẹp.”

Tô Yên căng thẳng hỏi: “Mặt nạ hình gì?”

“Mặt nạ hồ ly.”

Mặt nạ hồ ly?

Không phải Vạn Nhất nói Tần Nhã Đan không có ra ngoài sao?

Lẽ nào là cô đoán sai, Tần Nhã Đan không phải là hồ ly của Địa Sát?

Hoặc có lẽ, hồ ly đó không chỉ có một người?
Tô Đình Nghiêm không việc gì, điều này cũng khiến mọi người được an ủi phần nào.

Vụ bắt cóc này, thật ra lại giống một trò đùa dai hơn.

Cộng thêm việc Tô Đình Nghiêm bị bọn bắt cóc lột sạch quần áo, mà ông ta lại sợ mình mất mặt nên mới không dám báo cảnh sát.

Tô Đình Nghiêm muốn về nhà, Tô Yên lập tức đưa ông ta về biệt thự Nam Sơn.

Biệt thự Nam Sơn chính là khu biệt thự có tiếng nhất Đế Đô, những người sống ở đây vô cùng giàu có sung túc.

Tất cả bọn họ đều đứng trên đỉnh cao đỉnh cao của sự thành công.

Với thực lực của Tô Đình Nghiêm, có dù ông ta có tiềm lực kinh tế thì cũng không có tư cách.

Biệt thự ở khu này không phải chỉ cần có tiền là có thể mua được, mà cần có quyền lực, có địa vị xã hội nhất định.

Tiền tài sẽ phân con người ta ra dăm ba tầng lớp người, cho dù không thừa nhận thì đó cũng là sự thật.

Trên đường đi, Tô Đình Nghiêm rất vui vẻ, đây là lần đầu ông ta đến biệt thự Nam Sơn, hơn nữa trước giờ ông ta cũng chưa từng tới nhà của con rể, chẳng lẽ lại không vui cho được?

Tô Yên lái xe vào biệt thự Nam Sơn rồi đỗ lại trước cửa nhà Lục Cận Phong, sau đó cô đưa chìa khóa cho người giúp việc nhờ đỗ xe hộ.

“Tiểu Yên, sau này con sẽ ở đây sao?” Tô Đình Nghiêm quan sát căn biệt thự xa hoa, giống như một người nhà quê vừa lên thành phố, ánh mắt ông ta toát lên vẻ háo hức.

Tô Đình Nghiêm nhìn thấy nhà cửa của Lục Cận Phong sang trọng như vậy, rồi lại nghĩ tới căn nhà mà mình đang ở mới thấy nơi ở của mình thật tồi tàn làm sao, giờ ông ta mới biết giàu có thật sự là như thế nào.

“Tiện thể tới ở vài ngày thôi.” Tô Yên nói: “Chỗ này khá xa thành phố, không tiện tới chỗ làm việc.”

Tô Yên cười nói: “Ông Tô, cái này thì cha nói không đúng rồi, không bàn đến số tiền lương con kiếm được, cho dù chỉ là mấy chục ngàn thì cũng là tiền con tự mình kiếm ra, là do chính sức lực của con làm ra.”

Hai người đi qua một cái hồ nhân tạo, Tô Đình Nghiêm hỏi: “Sao trong nhà lại làm một cái hồ to như này, thật là lãng phí, bên trong trồng gì vậy?”

“Hoa súng.” Tô Yên liếc mắt nhìn qua rồi nói: “Cách đây không lâu Lục Cận Phong đã cho người tới sửa lại nó, anh ấy nói con thích hoa súng nên đã bảo họ trồng một vùng, phía đằng sau căn biệt thự cũng có trồng nữa.”

Vừa nghe nói đến Lục Cận Phong vì muốn làm Tô Yên vui mà có lòng trồng hoa súng cho cô, Tô Đình Nghiêm thấy trong lòng vui vẻ: “Tiểu Yên, cậu con rể này đối xử với con thật tốt, cha cũng cảm thấy yên tâm rồi.”

Hai người cùng nhau đi qua chỗ nào thì người giúp việc đều tỏ ra rất cung kính chào hỏi: “Chào cô chủ Tô.”

Tô Yên không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại Tô Đình Nghiêm lại thấy trong lòng lâng lâng: “Tiểu Yên, khai nào thì hai đứa kết hôn, đã định ngày cưới chưa? Không thể chậm trễ hơn nữa, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì chẳng phải mọi thứ đều xôi hỏng bỏng không hết sao!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận