Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - tác giả Phù Sinh

 

Tô Đình Nghiêm suýt thì quên mình còn đang mặc áo khoác ngoài của nữ.

Tô Yên kêu người giúp việc mang đồ Tô Đình Nghiêm vừa thay ra đi, còn mình thì vào phòng bếp.

Trong phòng bếp rộng lớn, Lục Cận Phong xắn tay áo lên, anh đang nếm thử vị của món canh vừa nấu, bên cạnh còn có mấy đĩa thức ăn, nhìn vào khiến người ta có cảm giác thèm thuồng.

Tô Yên rón rén đi tới rồi ôm chầm lấy anh từ phía sau: “Hôm nay tự dưng anh lại tốt thế, còn tự mình xuống bếp.”

Lục Cận Phong ngoảnh đầu lại nhìn Tô Yên, anh rất tận hưởng dáng vẻ cô đang dính chặt lấy anh.

“Giờ em đang có thêm một sinh linh nữa trong bụng, ăn nhiều một chút, vì hai mẹ con mà xuống bếp nấu cơm chính là niềm vinh hạnh của anh.”

Lục Cận Phong múc một miếng canh: “Nào, nếm thử xem.”

Tô Yên nếm thử một ngụm: “Ngon quá, đây là canh gì vậy?”

“Canh gà ác.” Lục Cận Phong tắt bếp, sau đó anh múc thêm cho Tô Yên một bát canh: “Em ngồi xuống trước đi, anh sẽ mang lên ngay cho em đây.”

“Được.” Tô Yên tiện tay bưng theo mấy đĩa thức ăn đi đến bàn ăn rồi ngồi xuống chuẩn bị ăn.

Đột nhiên cô lại nhớ lại cảm giác hồi còn ở nhà thuê, Lục Cận Phong nấu cơm, còn cô thì ngồi đợi anh để cả hai cùng ăn cơm với nhau, vừa đơn giản vừa ấm áp.

“Yên Yên, giờ em đã có thai, vậy thì chuyện đám cưới của chúng ta phải đặt lên hàng đầu.” Lục Cận Phong bưng canh lên: “Bên phía ông nội, ngày mai anh sẽ sang đó nói một tiếng trước.”

“Không cần vội.” Tô Yên vẫn giữ đáp án này từ đầu tới cuối: “Dì còn chưa tỉnh lại, bà ấy vẫn luôn mong muốn được chứng kiến chúng ta lấy nhau, cũng nhất định muốn đích thân tới dự đám cưới này, nếu chúng ta kết hôn trước thì chắc chắn bà ấy sẽ rất nuối tiếc.”

Lục Cận Phong nhớ đến Trần Tố Anh đã nhọc công biết bao đối với chuyện hôn nhân của anh và Tô Yên, con trai mình kết hôn, người làm mẹ chắc chắn mong muốn được tự mình lo liệu cho con của họ.

Tô Yên có thể nghĩ được như vậy, trong lòng Lục Cận Phong bỗng cảm thấy ấm áp: “Được, vậy thì nghe lời em.”

“Cận Phong, em nghe người giúp việc nói là hôm nay anh đích thân xuống bếp hầm canh gà cho em.” Tần Nhã Hân từ trên tầng đi xuống, cô ta vừa cười vừa nói, giống như vừa mới nhìn thấy Tô Yên: “Cô Tô cũng ở đây sao?”

Vừa mới có được chút không gian riêng tư đã lại bị Tần Nhã Hân phá hỏng mất.

“Canh gà này là tôi…”

Lục Cận Phong định mở miệng nói rằng canh gà là anh hầm cho Tô Yên, nhưng chưa kịp nói hết câu thì Tô Yên đã ngắt lời, cô vừa cười vừa nói: “Canh gà vừa mới đun xong, cô Tần mau tới đây ngồi xuống uống đi, cơ thể cô yếu như vậy, cần phải bồi bổ mới được.”

Tô Yên đích thân múc cho Tần Nhã Hân một bát canh, đúng lúc Tần Nhã Hân định uống thì Tô Yên nói với Lục Cận Phong: “Hôm sau anh nấu cho em canh hồ ly đi, nghe Hinh Hinh nói thịt hồ ly rất ngon, chắc chắn nấu thành canh cũng ngon.”

Tô Yên cố ý nói như vậy để chọc tức, cũng là để thăm dò Tần Nhã Hân.

Ngược lại, cô ta lại chẳng thể hiện ra chút khác thường nào, hơn nữa còn cười nói: “Tôi cũng nghe nói canh hồ ly rất ngon, cũng muốn nếm thử.”

Nói năng không chút sơ hở nào.

Lục Cận Phong có thể cảm nhận được Tô Yên này là đang cố ý với Tần Nhã Hân.

Hai người phụ nữ cùng chung sống dưới một mái nhà, thật là đau đầu.

“Đang ăn cơm, đến sớm không bằng đến đúng lúc, cũng vừa kịp lúc ăn.”

Vạn Nhất người còn chưa thấy đâu mà đã nghe thấy tiếng.

“Đại ca, em mang tin tốt tới cho anh đây, vừa nãy em nói chuyện với Xa Thành Nghị, anh ta nói dì tỉnh lại rồi.”

Đây đúng thật là một tin tốt.

Lục Cận Phong nói: “Giờ tôi lập tức gọi điện hỏi Xa Thành Nghị.”

Vốn là anh đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, giờ Trần Tố Anh tỉnh lại rồi, tất nhiên Lục Cận Phong vô cùng kích động.

Điện thoại được kết nối, Lục Cận Phong hỏi ngay: “Mẹ tôi tỉnh rồi sao?”

“Ừm, vừa mới tỉnh lại, tôi đang định gọi cho anh đây.” Xa Thành Nghị nói: “Vừa nãy dì còn thì thầm rằng muốn đi, muốn gọi điện thoại cho anh, nói là có chuyện quan trọng cần gặp anh để nói.”

“Có thể chuyển mẹ tôi về bệnh viện Đế Đô được không?”

“Nếu bà ấy đã tỉnh lại thì tất nhiên là có thể về đấy điều trị rồi.”

“Được, tôi lập tức cho người tới đón mẹ tồi về.”

Tô Yên ở một bên nghe thấy nhắc đến Trần Tố Anh, nói rằng bà ấy đã tỉnh lại, còn nói là muốn về thì trong lòng cô mới thở phào một hơi.

Tô Vân làm Trần Tố Anh bị thương, trong lòng Tô Yên vẫn luôn cảm thấy áy náy, Tô Vân căm ghét cô, là do cô đã liên lụy đến Trần Tố Anh.

Giờ đây nghe tin người đã tỉnh lại, Tô Yên mới cảm thấy cảm giác tội lỗi trong lòng vơi đi một chút.
Lục Cận Phong trực tiếp đưa người theo gặp Trần Tố Anh, đừng thấy ngày thường anh không hay xuất đầu lộ diện, thực ra tình cảm hai mẹ con họ rất tốt, chỉ là không giỏi biểu đạt ra bên ngoài mà thôi.

Tô Yên và Tần Nhã Hân ở lại biệt thự Nam Sơn, Tô Yên ăn vài miếng thức ăn xong thì không còn muốn ăn nữa, cuối cùng chỗ đồ ăn còn lại đều được Tô Đình Nghiêm xử lý hết.

Không biết tại sao đột nhiên Tô Yên thấy trong lòng hoang mang, rất không yên tâm.

Tô Đình Nghiêm làm quen với Vạn Nhất, hai người bọn họ nói chuyện với nhau rất nhiệt tình, một mình Tô Yên đi ra sân hóng mát, hít thở chút không khí bên ngoài.

“Bác gái tỉnh là là một chuyện tốt, sao cô Tô lại có vẻ không vui vậy?” Tần Nhã Hân đi tới bên cạnh Tô Yên: “Tôi nghe nói bác gái là bị cô liên lụy, là do em gái cô làm bác ấy bị thương.”

“Cô ta không phải em gái tôi.”

Tô Vân là con riêng của Chu Hoàng Long, chẳng có quan hệ chị em gì với Tô Yên.

“Bác gái bị cô liên lụy, chuyện này là sự thật.” Tần Nhã Hân nói: “Cận Phong có quan hệ rất tốt với bác gái, bác ấy suýt chút nữa bị cô hại thành người thực vật, Cận Phong còn chẳng nỡ trách móc gì cô, xem ra anh ấy là thật lòng quan tâm tới cô, tôi và anh ấy, cuối cùng thì cũng là chuyện quá khứ rồi.”

Tô Yên ngẩn người ra, Tần Nhã Hân này là đang thay Lục Cận Phong nói chuyện sao?

Đây là chuyện quái gì vậy?

Không phải cô ta nên mong hai người bọn cô chia tay nhau sao, sao giờ lại quay ra khen ngợi vậy?

“Đúng vậy, anh ấy đối xử với tôi rất tốt.” Tô Yên mỉm cười yêu kiều: “Giờ bác gái tỉnh lại rồi, chẳng bao lâu nữa cô Tần cũng sẽ được uống rượu cưới của hai chúng tôi.”

Trên gương mặt Tần Nhã Hân lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Vậy thì thật sự chúc mừng.”

“Cảm ơn.” Tô Yên cong khóe môi môi mỉm cười: “À đúng rồi, suýt thì quên một chuyện, lúc trước tôi đã hứa sẽ gửi một đường link trên mạng cho cô, đợi một lát nữa tôi sẽ gửi ngay, có điều, tôi vẫn khuyên cô Tần xem ít một chút, tránh làm tổn hại thân thể.”

Tô Yên không hề quên chuyện Tần Nhã Hân gửi video kia cho mình lúc gọi điện thoại.

Tần Nhã Hân nở một nụ cười mờ mịt: “Cô Tô đang nói gì vậy, sao tôi nghe không hiểu gì hết?”

“Cô Tần đợi lát nữa xem xong sẽ biết.”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận