“Em cũng vậy.” Tô Yên nở nụ cười, gối trên cánh tay của Lục Cận Phong, nhắm mắt lại: “Em có hơi buồn ngủ rồi, muốn ngủ một giấc.”
“Được.” Lục Cận Phong đắp chăn cho Tô Yên, lại cài điện thoại thành chế độ im lặng, lúc này mới ôm Tô Yên cùng nhau nghỉ ngơi.
Trong một căn phòng bệnh khác.
Tần Nhã Đan gọi cho Lục Cận Phong mấy cuộc điện thoại, đều không có ai bắt máy.
Trần Tố Anh nằm trên giường bệnh thấy không vui: “Con dâu, con trai mẹ không nghe điện thoại sao? Vậy để mẹ gọi cho nó.”
“Dạ.” Tần Nhã Đan cầu còn không được.
Trần Tố Anh cũng gọi liên tiếp mấy cuộc cho Lục Cận Phong, vẫn không có người nghe.
Trần Tố Anh nói thầm: “Con trai biết mẹ đang ở trong bệnh viện, sao có thể không nghe điện thoại.”
“Có thể là đang bận ạ.” Tần Nhã Đan làm như vô ý nói một câu: “Địa vị xã hội của Cận Phong như hiện giờ, khó tránh sẽ có rất nhiều tiệc xã giao.”
“Không chỉ có xã giao, mà còn có một số người phụ nữ không biết tốt xấu, nhào lên người anh Cận Phong.”
Người nói chuyện chính là Tần Nhã Hân.
Cô ta xách một giỏ trái cây đi vào: “Bác gái, đã đỡ hơn chưa? Còn nhớ cháu chứ ạ, Nhã Hân đây.”
Trần Tố Anh quan sát Tần Nhã Hân một lát, cười gượng nói: “Hân Hân đấy à, cháu đã lớn thế này rồi à? Đúng là con gái mười tám thì thay đổi nhiều, trở nên xinh đẹp hơn rồi.”
Trong ký ức của Trần Tố Anh, Thái Nhã Hân vẫn chỉ là một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi.
“Bác gái, bác nhất định phải làm chủ cho chị gái cháu.” Tần Nhã Hân nói: “Gần đây có một người phụ nữ tên Tô Yên quấn lấy anh Cận Phong, bây giờ anh Cận Phong nhất định đang ở chỗ người phụ nữ đó.”
“Tô Yên?” Trần Tố Anh chỉ cảm thấy cái tên này hình như đã từng nghe qua ở đâu đó rồi, có chút quen thuộc.
“Đúng ạ, người phụ nữ đó thật đúng là không biết xấu hổ. Rõ ràng đã biết chị và anh Cận Phong bên nhau, còn muốn chen ngang một chân.” Tần Nhã Hân đảo ngược sự thật, nói: “Bác gái, cái người Tô Yên đó chưa kết hôn đã có con, đời sống riêng tư rất loạn, thứ mà cô ta nhìn trúng là tiền của anh Cận Phong.”
“Chưa kết hôn đã có con?” Trần Tố Anh cười gượng, tay xoa xoa trán, lẩm bẩm một mình: “Mình chỉ là quên mất chuyện vài năm, không ngờ con gái bây giờ đều cởi mở như vậy. Thời đại tiến bộ quá nhanh.”
Tần Nhã Đan: “…”
Đây là trọng điểm sao?
Không phải trọng điểm nên là một người phụ nữ chưa kết hôn đã có con, hành vi không ra gì, quấn lấy Lục Cận Phong sao?
Tần Nhã Đan thấy hai người nói chuyện không cùng một tần sóng, cười cười chuyển chủ đề, nói: “Bác gái, bác nghỉ ngơi đi, ngày mai cháu lại đến thăm bác.”
“Được.” Trần Tố Anh nói: “Con dâu à, con cũng đừng nghĩ nhiều quá. Con cũng biết rõ con trai mẹ là người thế nào, tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với con.”
“Lúc nãy Hân Hân nói đùa thôi, bác gái, bác nghỉ ngơi sớm đi.”
Bây giờ Tần Nhã Đan rất muốn rời khỏi chỗ này. Tìm không ra Lục Cận Phong, sao cô ta có thể yên lòng được.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Tần Nhã Đan lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Kiểm tra xem Lục Cận Phong đang ở đâu.”
Chưa đến ba phút, Tần Nhã Đan đã nhận được câu trả lời. Nhìn tin nhắn gửi đến, cô ta nhăn mày: “Đang ở bệnh viện.”
Tần Nhã Hân hỏi: “Chị, anh Cận Phong đang ở bệnh viện sao không nghe điện thoại? Cũng không đến thăm Trần Tố Anh?”
Tần Nhã Đan cất điện thoại, nói: “Tô Yên cũng đang ở trong bệnh viện. Sáng nay chị gặp Tô Yên đi ra từ khoa phụ sản, cô ta nói là kinh nguyệt không đều. Bây giờ xem ra, sợ là không có đơn giản như vậy.”
“Chị, ý của chị là, chẳng lẽ Tô Yên…” .
Chị em hai người nhìn nhau một cái, đoán chừng hai người đi chung rồi.
Tần Nhã Đan nói: “Chị đi tìm trưởng khoa phụ sản lúc sáng khám bệnh là biết có đúng hay không.”
Bệnh viện đều có lịch xếp ca.
Tần Nhã Đan muốn biết lúc sáng là ai đã khám bệnh cho Tô Yên, vì sao lại nằm viện, rất là dễ dàng.
Bỏ ra chút tiền là được.
Tần Nhã Đan bỏ ra chút tiền, còn lấy được hồ sơ bệnh án của Tô Yên. Nhìn căn bệnh được viết trên hồ sơ bệnh án, cô ta lập tức nhíu mày.
“Viêm ruột thừa cấp tính?”
Điều này hoàn toàn không giống với dự đoán.
Tần Nhã Hân cũng kinh ngạc: “Không có mang thai?”
Bác sĩ đưa hồ sơ bệnh án nói: “Cô Tô quả thật là bị viêm ruột thừa cấp tính, cũng may là đến sớm, nếu không thì phiền phức rồi.”
“Cảm ơn.” Tần Nhã Đan nhét tiền cho bác sĩ: “Xin hỏi cô Tô đang nằm ở phòng nào?”
“Phòng 809.”
“Cảm ơn.”
Tần Nhã Đan nhận được câu trả lời, kéo Tần Nhã Hân đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ.
Tần Nhã Hân nói: “Chị, nếu Tô Yên không có mang thai, vậy thì chị yên tâm được rồi.”
“Em về trước đi, chị đến phòng bệnh xem thử.” Tần Nhã Đan nói: “Đúng rồi, tốt nhất là em nên về Địa Sát đi.”
“Chị, em muốn ở lại bên cạnh chị, sau đó nhìn Tô Yên bị anh Cảnh Phong vứt bỏ.” Tần Nhã Hân không cam lòng cứ thế mà đi.
Tần Nhã Đan nhìn Tần Nhã Hân một cách sâu xa, không nói gì cả.
Em gái của cô ta trổ mã rất duyên dáng, xinh đẹp, còn Lục Cận Phong lại là một người xuất sắc, nổi bật, trong lòng có sinh ra lòng sự mến mộ cũng không phải là không thể.
Giác quan thứ sáu của con gái luôn rất chuẩn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!