An Hinh giơ tay: “Cậu cả Lục, còn em nữa, em cũng thua mất mấy vạn đó.”
Lý Văn nói: “Anh rể, tôi cũng thua mấy chục vạn. Bọn tôi làm vậy đều là để thiết lập một mối quan hệ tốt đẹp giữa mẹ chồng con dâu cho chị và cô Trần trước. Người được lợi nhất chính là anh đấy.”
Hạ Vũ Mặc chìa tay: “Cha, lúc nãy con bưng trà rót nước cũng rất vất vả.”
“Thanh toán, đều thanh toán hết.”
Lục Cận Phong giàu nứt đố đổ vách. Một người là bạn thân, một người lại là em trai nuôi của Tô Yên, mở miệng là anh rể, còn Hạ Vũ Mặc thì trực tiếp gọi cha luôn rồi, tâm trạng của Lục Cận Phong rất tốt, có tiền hay không cũng không quan trọng.
Vạn Nhất nói: “Cô Tô, lần sau có chuyện tốt như đánh mạt chược thì gọi tôi nữa.”
“Được.” Tô Yên cười nói: “Anh Vạn đến bệnh viện thăm người bệnh, hẳn là không đến tay không đâu nhỉ.”
Tô Yên và Lục Cận Phong ăn ý nhìn về phía Vạn Nhất. Vẻ mặt đó rõ ràng là đang nói, nếu không bày tỏ chút gì đó, trực tiếp cắt đứt tình bạn.
Vạn Nhất buồn rầu, hứa hẹn ngay tại chỗ: “Sau khi cô Tô sinh con xong, tất cả chi phí của sữa bột, quần áo, tả lót của hai đứa bé tôi bao hết, ngoài ra còn tặng một cặp khóa bình an.”
Tô Yên hài lòng, gật đầu: “Anh Vạn thật là khách sáo quá.”
Vạn Nhất đau thịt: “Không khách sáo, không khách sáo.”
Chỗ tốt còn chưa vớ được, ngược lại còn đưa một khoản trước.
Cuộc làm ăn này lỗ rồi.
Thấy Vạn Nhất bị bắt chẹt mất một khoản, An Hinh nói: “Tô Yên, mình chợt nhớ còn có một chút việc, mình đi trước đây, ngày khác lại đến thăm cậu.”
Lý Văn vỗ đầu một phát: “ y da, em cũng nhớ ra còn có việc. Hinh Hinh, anh với em cùng đi.”
Tô Yên thấy hai người chạy còn nhanh hơn cả thỏ, bĩu môi: “Keo kiệt.”
“À ừm, tôi cũng nhớ ra buổi chiều còn phải phải ký hợp đồng với một nhóm người mẫu, tôi cũng đi trước đây.” Vạn Nhất cũng chuồn.
Trong phòng bệnh thoáng cái đã trống hoác.
Tô Yên hỏi: “Lục Cận Phong, sao em lại biến thành mổ ruột thừa rồi, là anh động tay à?”
“Ừm, anh bảo bác sĩ tạo một bệnh án giả.” Lục Cận Phong nói: “Tối hôm qua Nhã Đan thật sự đã đến tìm bác sĩ.”
Tô Yên búng tay một cái: “Nhìn xa trông rộng. Cũng may là ruột thừa, nếu nói thành bệnh trĩ, em thật sự không còn mặt mũi để gặp người khác nữa.”
Nếu như Lục Cận Phong không có chuẩn bị trước, chuyện mang thai đã bị lộ rồi.
Lục Cận Phong nhìn Tô Yên với ánh mắt cưng chiều, nói: “Để Tiểu Vũ ở lại với em trước, anh đi qua thăm mẹ anh.”
“Lúc nãy sắc mặt của cô Tần không tốt mấy, anh cũng thuận miệng thăm hỏi chút.”
Tần Nhã Đan sẽ không để lộ cảm xúc ở trước mặt Trần Tố Anh. Cô ta cũng rất thông minh, sẽ không đi sắp đặt Tô Yên một cách lộ liễu.
Tần Nhã Đan đỡ Trần Tố Anh nằm lên giường bệnh, rót một ly nước: “Bác gái, sao bác lại ngồi đánh mạt chược với Tô Yên vậy ạ?”
“Tô Yên?”
Trần Tố Anh phản ứng lại: “Cô ta chính là Tô Yên? Mẹ không biết, mẹ chỉ biết cô ta gọi là Tiểu Tô.”
Trần Tố Anh bưng ly nước: “Cái người tên là Tô Yên mà Hân Hân nhắc đến tối hôm qua, chính là cô ta sao? Cô ta chính là người đang quấn lấy con trai mẹ?”
“Cô Tô và Cận Phong có quen biết.” Tần Nhã Đan nói chuyện rất có trình độ, cũng không nói nhiều, mà để cho Trần Tố Anh tự suy đoán.
“Tiểu Tô đó quả thật rất xinh đẹp, con của cô ta cũng làm người ta yêu thích, nhưng một người phụ nữ chưa cưới đã có con muốn ở bên con trai mẹ, tuyệt đối không thể.” Trần Tố Anh tỏ thái độ: “Mẹ chỉ nhận con là con dâu của mẹ.”
“Mẹ.”
Lục Cận Phong bước vào, nói một câu khiến Tần Nhã Đan rời đi: “Em đi lấy thêm ít nước đi.”
“Được.” Tần Nhã Đan có tri thức hiểu lễ nghĩa, đoan trang lại phóng khoáng.
Sau khi Tần Nhã Đan rời đi, Trần Tố Anh cau mày, nói: “Con trai, nếu con muốn ở bên Tô Yên kia, mẹ không đồng ý đâu.”
Đôi môi mỏng của Lục Cận Phong khẽ cong: “Con phải tích góp phúc mấy đời mới gặp được Tô Yên, mẹ, nếu mẹ không đồng ý, vậy phúc mấy đời của con không phải lãng phí rồi sao?”
Câu này chính là do Trần Tố Anh tự nói lúc nãy.
Trần Tố Anh bị nghẹn đến câm nín không nói nên lời.
Trần Tố Anh hai tay sờ lên hai chân, chua xót nói hết lời: “Con trai à, ba của con đã báo mộng cho mẹ, nếu năm nay con không kết hôn với Nhã Đan, nhất định sẽ có họa đổ máu.”
Hàng lông mày lưỡi mác của Lục Cận Phong lạnh lùng cau lại: “Đã là thời đại nào rồi mà mẹ còn tin tưởng những thứ này.”
“Con và Nhã Đan đã hẹn hò với nhau lâu như vậy rồi, không phải lúc trước con còn nói rằng muốn kết hôn với con bé sao?” Trần Tố Anh hỏi: “Con trai à, có phải là mẹ lại quên chuyện gì không? Mẹ thật sự không nhớ nổi chuyện của mấy năm qua.”
Trần Tố Anh cố gắng nhớ lại, nhưng khi bà ấy vừa sử dụng não của mình, thì đầu liền rất đau.
Lục Cận Phong nhíu mày thật chặt: “Con và Nhã Đan đã là quá khứ rồi.”
Cửa phòng bệnh mở ra.
Tần Nhã Đan cầm cái ấm trong tay từ bên ngoài trở về, đúng lúc nghe thấy câu này, bước chân vô thức đông cứng lại.
Trần Tố Anh bĩu môi quở trách: “Mấy người trẻ tuổi như mấy đứa, không hề coi trọng tình cảm một tí nào, khi yêu thì yêu sống yêu chết chết. Bây giờ không yêu nữa thì nói không muốn là không muốn.”
Lục Cận Phong: “…”
“Mẹ, con là con của mẹ mà.”
“Con trai mẹ thì sao? Không thể nói à?” Trần Tố Anh trừng mắt nhìn Lục Cận Phong: “Nhã Đan có chỗ nào không tốt, thông minh, hiểu chuyện, xinh đẹp, dịu dàng, ngoại trừ gia cảnh không ổn thì con bé chỗ nào cũng đều tốt, còn tốt hơn những cô chủ nhà giàu trong giới này nhiều. Con nghe lời mẹ khuyên, Nhã Đan mới là người thích hợp nhất để cưới về nhà làm vợ.” .
Lục Cận Phong nhắc nhở một câu: “Mẹ, trước khi gặp tai nạn, mẹ cũng rất thích Yên Yên mà.”
Trần Tố Anh ngay lập tức bác bỏ: “Sao lại thế được.”
“Ban nãy con thấy mẹ chơi mạt chược rất vui vẻ mà.”
“Mẹ…” Trần Tố Anh thiếu tự tin: “Mẹ làm gì biết là Tiểu Tô là Tô Yên, dù sao thì Tiểu Tô cũng khá tốt, biết dỗ cho người già vui vẻ, nhưng nếu cưới về nhà làm vợ thì không được, không thể nhập làm một mà nói được.”
Nhìn thấy thái độ kiên định của Trần Tố Anh, Lục Cận Phong cũng không nói gì nữa.
“Mẹ cứ nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt đi, công ty còn có việc phải làm.”
“Con trai, cô lại đi à?” Trần Tố Anh nói: “vẫn như khi còn bé, nói không lại là sẽ viện cớ.”
Vừa nghe thấy Lục Cận Phong sắp đi, Tần Nhã Đan cầm cái ấm đi vào, cười dịu dàng nói: “Cận Phong, em lấy nước tới rồi.”
“Ừm, chăm sóc mẹ giúp anh nhé, vất vả rồi.” Lục Cận Phong nói: “Công ty đang có việc gấp, anh quay về xử lý trước đã.”
“Cận Phong, đêm nay anh có rảnh không?” Tần Nhã Đan lo lắng nói: “Tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối có được không?”
“Buổi tối, có thể là anh…”
Không đợi Lục Cận Phong từ chối, Tần Nhã Đan cười nói: “Buổi tối tám giờ, em đặt bàn ở nhà hàng Tân Nguyệt đợi anh. Hôm nay là sinh nhật của em.”
Lục Cận Phong khi xưa sẽ không bao giờ quên ngày này.
Nhưng hiện tại, Tần Nhã Đan không nhắc nhở, anh thật sự không hề nhớ.
Trong mắt Tần Nhã Đan hiện lên sự khao khát mãnh liệt, trái tim của Lục Cận Phong không đủ cứng rắn, vì thế nên anh đáp lại: “Được.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!