Hạ Vũ Mặc lại một lần nữa lỡ miệng, nhận ra mình đã bị lừa thêm lần nữa, nó đứng dậy đi vào phòng: “Con không nói chuyện với chú nữa.”
Lục Cận Phong mỉm cười.
Người mà Hạ Vũ Mặc có thể gọi là dì út chỉ có Lâu Doanh thôi.
Anh phải nên nghĩ ra từ sớm, Tô Yên đi Thiên Lang rồi.
Hạ Vũ Mặc ậm ừ bỏ đi. Bước vào phòng rồi lại ghé ra cửa sổ nhìn trộm, trông thấy Lục Cận Phong hấp tấp đi rồi, cậu bé mới yên tâm.
Mấy lời nói lúc nãy thật ra đều do Hạ Vũ Mặc cố ý nói ra.
Nó cũng lo lắng cho mẹ.
…
Ở ngoài hàng ngàn cây số.
Ở một cửa hàng sang trọng trong khu đô thị nào đó, Tô Yên đang hăng say mua sắm.
“Cái này, cái này, còn có cái này, gói lại hết cho tôi.”
Hiếm khi mới gặp được một khách hàng lớn, nhân viên bán hàng vui mừng không kể xiết.
“Cô Tô, tôi sẽ đóng gói lại hết cho cô. Cô xem xem còn cần món gì nữa không? Cửa hàng của tôi vừa mới về mấy mẫu túi xách Hermes mới.”
Tô Yên vô cùng hào phóng: “Không cần xem, gói tất cả lại cho tôi đi, quẹt thẻ.”
“Dạ vâng.”
Lâu Doanh đứng bên cạnh mà mắt chữ o miệng chữ a: “Chị à, chị đang lấy tiền xả giận hả?”
Chỉ tính trước mắt thôi là Tô Yên đã tiêu hết mấy triệu mua quần áo, giờ lại mua thêm mấy chiếc túi xách, hơn trăm triệu lại đi toi rồi.
“Phụ nữ có bạc đãi ai cũng không thể bạc đãi chính mình.” Tô Yên phóng khoáng quẹt thẻ: “Đi thôi, đi spa nữa.”
“Chị à, chị một mình vượt ngàn cây số chạy đến đây tìm em, ngay cả Tiểu Vũ cũng không dẫn theo. Bây giờ lại kéo em đi ra ngoài mua sắm, có phải chị xảy ra chuyện gì rồi không?”
Lâu Doanh thấy rất khó hiểu. Hơn nửa đêm hôm qua, Tô Yên gọi điện thoại cho cô ta, kêu cô ta bay đến đón mình bằng trực thăng.
Bây giờ cô ta mệt mỏi rã rời, mà Tô Yên vẫn còn tinh thần.
Tô Yên mỉm cười: “Chị thì có thể có chuyện gì chứ. Lâu Doanh, mau chúc mừng chị trở về với độc thân đi, tự do vạn tuế.”
Lâu Doanh ngạc nhiên hỏi: “Lục Cận Phong đá chị rồi à?”
“Chú ý cách dùng từ của em.” Tô Yên chỉnh đốn lại: “Là chị đá anh ta.”
Vừa nghe thấy Tô Yên đạp Lục Cận Phong, Lâu Doanh vô cùng hưng phấn, bát quái nói: “Chị, kể cho em nghe đi, sao chị lại đạp người ta, có phải là anh rể làm chuyện gì có lỗi với chị không? Trốn sau lưng chị tìm đàn bà sao?”
Tô Yên giương mắt nói: “Sao em biết?”
“Đoán đúng rồi.” Lâu Doanh vỗ tay cái độp, phân tích nói: “Chị, chị nghĩ xem, bây giờ chị đang mang thai, lại không thể làm chuyện gì, Lục Cận Phong lại đang ở tuổi sức lực dồi dào, có thể nhịn được mới là lạ đấy.”
Tô Yên buồn rầu: “Lâu Doanh, chị còn có rằng em sẽ nói vài câu an ủi người ta, vậy mà lời em nói lại đang xát muối vào vết thương lòng của chị đấy.”
“Chân trời rộng lớn có nơi nào không có cỏ thơm đâu, hà tất gì phải treo cổ trên một cành cây chứ.” Lâu Doanh tình cảm mãnh liệt dâng trào nói: “Chị, Thiên Lang chúng ta có rất nhiều đàn ông tốt, nếu đã như vậy chị có muốn tìm cha cho đứa bé trong bụng trước rồi đi không?”
Tô Yên: “…”
“Chị về ngủ một giấc đã.”
Tô Yên cất bước đi ra ngoài, những đồ vừa mua đều được người của cửa hàng đưa tới nơi ở.
“Chị, không làm Spa nữa hả?”
“Ngủ là làm đẹp rồi.”
“Chị, chị đợi em với.”
Tô Yên ở lại chỗ ở của Lâu Doanh.
Lâu Doanh là một người rất biết hưởng thụ, ở trong biệt thự tốt nhất thành phố, ở cùng với Bạch Phi Minh.
Tô Yên trở lại chỗ ở, trực tiếp đi ngủ một giấc.
Lúc ở một mình, Tô Yên cũng thực sự bình tĩnh lại, cô ngồi trên giường ngẩn người, bàn tay xoa bụng, thấp giọng nỉ non: “Các con có trách mẹ không.”
Vừa sinh ra đã không có cha.
Lần này Tô Yên hạ quyết tâm không tha thứ cho anh, trong đầu cô đều là hình ảnh Lục Cận Phong và Tần Nhã Đan cùng nhau nằm trên giường, bất luận có xảy ra chuyện gì hay không thì trong lòng cũng rất chán ghét.
Về việc nói xóa bỏ đứa bé chỉ là lời nói lúc nóng giận mà thôi, sao cô có thể nỡ bỏ đứa bé đi chứ.
Trẻ con vô tội mà.
Nhưng nếu đứa bé được sinh ra, không thể không liên quan đến Lục Cận Phong cho nên cô chỉ có thể chạy trốn.
Tô Yên cảm thấy bản thân mình rất không có tiền đồ, giống như một kẻ đào ngũ, đây hoàn toàn không phải là chuyện cô có thể làm ra.
Có lẽ đứa trẻ là ràng buộc, cũng có thể là vì Lục Cận Phong đã từng đối xử với cô quá tốt, trong lòng mới khó chịu, mới làm ra chuyện cực đoan như vậy.
Tô Yên lắc lắc đầu: “Không nghĩ nữa, đi ngủ thôi.”
Tô Yên nằm xuống ngủ.
Có lẽ thực sự quá mệt mỏi, vừa nằm xuống Tô Yên đã ngủ đến gần tối mới tỉnh dậy.
Lâu Doanh đã chuẩn bị xong cơm tối rồi, lúc Tô Yên xuống lầu đã ngửi thấy mùi đồ ăn.
“Đói bụng thật đấy.” Tô Yên xoa xoa bụng, ngồi xuống: “Chị không khách khí đâu nhé.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!