Tô Yên cười nói: “Hai người các người ngày ngày dính vào nhau như sam, đừng trách chị nghĩ nhiều, thực ra chuyện này cũng chả có gì mất mặt cả, chị là người rất cởi mở, có thể tiếp nhận được mà.”
Tô Yên nhíu mày, Lâu Doanh và Bạch Phi Minh ngồi sát nhau, vai dựa vào vai, trong không khí phảng phất mùi gian tình nồng nặc.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh nhìn nhau một cái, lập tức xách ghế ngồi xa nhau một chút, dáng vẻ giống như sợ người ta hiểu nhầm.
Hai người đồng thanh nói: “Bọn em thực sự không phải là loại quan hệ đó đâu.”
“Chị biết mà.” Tô Yên cười híp mắt, làm ra vẻ như mình biết tất cả mọi chuyện.
Nhưng mà nụ cười kia, rõ ràng là đang nói hai người có gian tình.
Hai người: “…”
Càng tô càng đen.
Lâu Doanh nhanh chóng đổi chủ đề: “Chị, cậu nghe nói chị đến nên muốn gặp chị đấy.”
“Được, không thành vấn đề.” Tô Yên cũng muốn gặp Lệ Quốc Minh, cô rất hứng thú với quá khứ của mẹ mình: “Cậu ở đâu? Hay là bây giờ đi, dù sao ban ngày ngủ nhiều rồi giờ cũng không có việc gì làm cả.”
Lâu Doanh nói: “Vậy chị ăn cơm xong đi rồi em đưa chị đi nhé.”
Bên trong Thiên Lang vẫn luôn rất hỗn loạn, lòng người phân tán, người ủng hộ Lệ Quốc Minh rất ít.
Cách đây không lâu, Lệ Quốc Minh bị kẻ thù truy sát, bị thương phải nhập viện, Thiên Lang càng hỗn loạn hơn, chia năm xẻ bảy.
Ăn cơm xong.
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh dẫn Tô Yên đến bệnh viện, tầng gác nơi Lệ Quốc Minh ở, mỗi một cửa ra vào đều có người canh gác, rất nghiêm ngặt.
Tô Yên gặp Hoàng Nam trong hành lang, rất bất ngờ nói: “Chú Nam Miêu.”
“Tiểu Yên, sao cháu lại ở đây thế?” Hoàng Nam cũng cảm thấy kinh ngạc.
Trước đó ở phân bộ, Tô Yên đi gấp, Hoàng Nam còn cho rằng trong thời gian ngắn sẽ không gặp lại Tô Yên nữa.
“Cháu tới thăm cậu.”
Hoàng Nam sáng tỏ: “Tiểu Yên, cháu yên tâm đi, tên kia không chết được đâu, mạng cứng lắm.”
Tô Yên dở khóc dở cười, Hoàng Nam có thể từ phân bộ đến đây, chứng tỏ cũng rất lo lắng cho Lệ Quốc Minh, chẳng qua là vịt chết cứng mỏ mà thôi.
Giọng nói của Hoàng Nam rất lớn, giống như cố ý để Lệ Quốc Minh ở trong phòng bệnh nghe thấy.
Quả nhiên, một giọng nói tức giận từ bên trong truyền ra ngoài: “Tôi sẽ không chết trước ông đâu, ông sống cho tốt thì tôi mới không chết.”
Hoàng Nam tức giận: “Kẻ xấu sống lâu người tốt chết sớm.”
Tô Yên, Lâu Doanh: “…”
Hai người này tuổi cộng lại cũng hơn một trăm rồi, sao lại cãi nhau như trẻ con thế.
“Tiểu Yên, chú đi trước nhé, chú sẽ ở tổng bộ một thời gian, cháu có việc gì cứ đến tìm chú nhé.”
“Vâng.” Tô Yên nói: “Chú Nam Miêu đi thong thả.”
Sau khi Hoàng Nam rời đi, một mình Tô Yên đi vào trong, Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đứng ngoài cửa chờ.
Trong phòng bệnh, Lệ Quốc Minh dựa vào đầu giường, trông rất yếu ớt, mu bàn tay đang gắn dây truyền nước.
“Tiểu Yên, cuối cùng cháu cũng tới rồi.” Ánh mắt Lệ Quốc Minh nhìn Tô Yên tràn đầy yêu thương.
“Cậu.”
Tô Yên cảm thấy rất kỳ diệu, lần trước lúc gặp Lệ Quốc Minh cũng là chuyện của mấy tháng trước rồi, lúc đó, cô nào biết Lệ Quốc Minh là anh trai ruột của mẹ mình.
Một tiếng cậu này vẫn còn rất mới lạ.
“Nhanh ngồi xuống đi.” Lệ Quốc Minh vẫy vẫy tay: “Tiểu Yên, vốn dĩ cậu định xử lý xong chuyện này mới đi nhận lại cháu nhưng hẳn là cháu cũng nghe Lâu Doanh nói rồi, Thiên Lang nhân tâm rối loạn, bây giờ cậu cũng lực bất tòng tâm.”
“Cậu, cậu dưỡng bệnh cho tốt đi, những chuyện khác cũng đừng nghĩ đến nữa, không có gì quan trọng bằng cơ thể mình đâu ạ.”
Lệ Quốc Minh lắc lắc đầu: “Tiểu Yên, cậu bảo Lâu Doanh kêu cháu đến đây, là có chuyện muốn nói rõ với cháu, thân thể cậu càng ngày càng yếu, chỉ e thời gian không còn nhiều nữa, chuyện này chỉ có thể để cháu đi làm.”
“Cậu, vừa rồi lúc cậu nói chuyện với chú Nam Miêu, giọng vẫn rất nội lực mà.”
Lệ Quốc Minh: “…”
“Cậu giả vờ thôi.”
Tô Yên ho nhẹ một tiếng: “Cậu, cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi ạ.”
Tô Yên cảm thấy, bản thân là một người phụ nữ, Lệ Quốc Minh cũng sẽ không thực sự bàn giao cho chuyện gì quan trong lắm, nhưng mà câu nói tiếp theo của Lệ Quốc Minh khiến Tô Yên khiếp sợ.
Lệ Quốc Minh nói: “Báo thù cho mẹ cháu.”
Lời của Lệ Quốc Minh khiến Tô Yên có một dự cảm không lành.
“Cậu, cậu đừng đùa nữa, mẹ cháu bị bệnh chết, báo thù gì chứ?”
“Mẹ cháu không phải bị bệnh mà chết đâu, năm đó nếu không phải vì Tần Chấn Lâm, mẹ cháu cũng sẽ không nhiễm loại bệnh đó, khiến cho các bộ phận cơ thể suy kiệt.”
Cảm xúc của Lệ Quốc Minh có chút quá khích.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!