Dăm ba câu hỏi đáp, Lục Gia Bách cũng nắm được một vài thông tin về người này. Không nghề nghiệp lại không có bạn trai, một mình chạy tới thành phố này du lịch, đồ mặc trên người cũng không phải loại thương hiệu gì, hẳn cũng là học người ta du lịch tự túc. Xem ra, cuộc sống của crush anh ta không mấy suôn sẻ.
Vừa nghĩ như thế, Lục Gia Bách càng thêm hài lòng nhìn Tô Yên.
Hầu như đàn ông đều không thích người phụ nữ hơn bản thân mình, kiểu phụ nữ không có bản lĩnh gì mà lại xinh đẹp như này bình thường là nổi trội nhất, cũng là dễ tán tỉnh nhất.
Lạc Gia Bách nhoẻn miệng cười, bày ra phong cách của một người đàn ông lịch lãm mà nói: “Tô Yên, chúng ta có thể gặp lại nhau sau mấy năm tốt nghiệp vậy chứng tỏ là có duyên với nhau rồi. Ông trời sắp đặt, chúng ta không thể phụ bỏ đâu, vừa hay tôi cũng đang độc thân, làm bạn gái của tôi nhé.”
Tô Yên cứ như là vừa nghe xong câu chuyện cười nào đó vậy, kinh ngạc nhìn Lạc Gia Bách: “Cậu không có nói đùa đó chứ? Trước đây mặt mũi cậu khá điển trai mà tôi còn không chịu, bây giờ cậu biến thành một ông chú bụng phệ như này, cậu nghĩ tôi sẽ chịu cậu hả?”
Tô Yên nói dứt khoát, Lục Gia Bách được một phen xấu hổ, nói: “Mấy năm nay bận chuyện công việc, quả thật là có hơi sơ sài chăm chút bản thân, nhưng mà mấy thứ này đều là vẻ bên ngoài thôi. Tô Yên, tôi biết cậu không phải là kiểu người nông cạn như vậy đâu.”
Tô Yên một bên vuốt máy tính, một tay chống cằm, nhún vai nói: “Đó là bởi vì cậu không hiểu rõ về tôi đó thôi, tôi chính là kiểu người nông cạn thế đấy.”
“Nếu như cậu không hài lòng thì tôi sẽ giảm cân.” Lạc Gia Bách biết với vẻ bề ngoài như này thì không có ưu thế, còn nói: “Đúng rồi, tôi có mua căn nhà ở nội thành, lô 3, hơn ba triệu đó. Còn nữa, cậu có thấy cái xe đậu ở cổng đó không, đó là chiếc BMW của tôi.”
Tô Yên liếc nhìn, chỉ là một chiếc BMW hơn ba mươi triệu mà thôi.
Tô Yên cũng biết tỏng ý định của Lạc Gia Bách, vừa nãy lúc xuống xe, người này còn cố ý để chìa khóa ở trên chiếc xe BMW đó, chỉ sợ có người không biết là anh ta lái chiếc BMW này tới đây.
Đây chính là đang khoe của với cô mà.
Tô Yên đang muốn mở miệng, một chuỗi chìa khóa xe sang được ném trên bàn, một giọng đàn ông quen thuộc vang lên ở sau lưng khiến Tô Yên sởn cả tóc gáy.
“Chỉ với chút tài sản này của anh chỉ khiến cô ấy chướng mắt mà thôi.”
Tô Yên bỗng quay đầu nhìn lại, thấy Lục Cận Phong đang đứng bên cạnh lại kinh ngạc đến không nói nên lời.
Anh tới từ lúc nào vậy?
Sao cô lại không mảy may hay biết gì vậy chứ?
Lục Cận Phong mặc một bộ áo khoác màu xám, phối với chiếc khăn choàng cổ màu nhạt. Anh đứng ở đó khiến người nhìn vào chỉ có thể liên tưởng tới một câu nói: Người trên đường trông xinh như ngọc, công tử lại dáng dấp vô song.
Một cỗ khí chất tôn quý của người có tiền thổi vào trong mặt.
Đủ vỗ bôm bốp vào Lạc Gia Bách.
Lạc Gia Bách nhìn Lục Cận Phong, ánh mắt của người này quá đáng sợ, khiến đối phương nhìn mà phát khiếp.
Anh ta cũng đã từng lăn lộn chỗ này làm ăn đã nhiều năm rồi, rất có con mắt nhìn người, người này vừa nhìn đã biết là không đơn giản.
Nhưng mà ở trước mặt crush, Lạc Gia Bách vẫn cố gắng duy trì mặt mũi của một người đàn ông lịch lãm: “Tô Yên, người này là ai?”
Tô Yên không thèm liếc mắt nhìn Lục Cận Phong, cười khẩy nói: “Tài xế xe taxi công nghệ, đừng để ý tới anh ta, hai chúng ta tiếp tục tán gẫu.”
Lục Cận Phong: “…”
Vợ vẫn còn đang giận.
Lạc Gia Bách vừa nghe xong lại thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra là một tài xế à.”
Khó trách lại có nhiều chìa khóa xe như vậy.
Người bình thường có ai mà mang nhiều chìa khóa như vậy ra ngoài chứ, vừa nhìn thấy là biết ngay dùng để đi cua gái rồi.
Nghĩ như thế, Lạc Gia Bách cũng cảm thấy khí chất khó đụng tới khi nãy của đối phương đều là đang giả vờ mà thôi.
Tô Yên hai tay ôm lấy mặt, mỉm cười nhìn Lạc Gia Bách, đột nhiên rất nhiệt tình mà nói: “Đúng rồi, năm đó mấy lá thư tình mà cậu viết cho tôi, tôi vẫn còn giữ đó.”
“Thật sao?” Lạc Gia Bách mở cờ trong bụng, tưởng rằng bản thân mình khoe xe sang đã có tác dụng kéo được sự chú ý của Tô Yên rồi, lại nói: “Tô Yên, đời người ngắn ngủi, lúc trước tốt nghiệp xong tôi đã rời khỏi Đế Đô, bây giờ gặp lại ở chỗ này quả thật chính là trời cao sắp đặt.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy đó, duyên phận trời cao sắp đặt, đỉnh nhất đó.” Tô Yên chủ động nói: “Lưu số nhau đi, thường xuyên liên lạc, hẹn nhau đi uống cà phê này nọ cũng tiện.”
“Được đó.” Lạc Gia Bách nôn nóng không đợi kịp mà đọc số cho Tô Yên.
Cả hai cùng trao đổi số điện thoại, Lục Cận Phong hoàn toàn bị gạt sang một bên.
Anh hận không thể bế Tô Yên lên rời đi, nhưng mà anh không dám.
Lần này anh đến là để chịu tội, nếu lại gây ra tội thì sẽ càng hứng chịu sự ghẻ lạnh của người kia mất.
Tô Yên mang theo tâm lý phục thù cố tình phớt lờ Lục Cận Phong, trò chuyện vô cùng nhiệt tình với Lạc Gia Bách về chuyện quá khứ rồi lại nói đến chuyện tương lai.
Cứ trò chuyện như vậy một lúc, ngay cả địa điểm kết hôn, hôn lễ sẽ tổ chức như thế nào, con cái nên học mẫu giáo ở trường nào, Lạc Gia Bách đều đã sắp xếp ổn thỏa.
Trong lòng Tô Yên vô cùng lúng túng, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh nở nụ cười nói: “Lớp trưởng Lạc, cậu nghĩ thật chu đáo nha.”
“Đàn ông mà, nên kiếm tiền nuôi gia đình, còn phụ nữ cứ phụ trách xinh đẹp như hoa là được rồi. Tô Yên, gả cho tôi, tôi nhất định sẽ không bạc đãi em đâu, đến lúc đó em không cần ra ngoài làm việc, cứ ở nhà làm việc nhà dạy dỗ con cái là được rồi. Mỗi tháng tôi sẽ đưa cho em hai ngàn tệ phí sinh hoạt.” Chủ nghĩa đàn ông là trụ cột trong gia đình của Lạc Gia Bách lộ ra rồi.
“Hai ngàn.” Tô Uyên suýt chút nữa phun nước trái cây ra khỏi miệng: “Lương bảo mẫu bây giờ thấp như vậy sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!