Đáp lại lời của Tô Yên là tiếng đóng cửa, Tần Chấn Lâm mang theo cơn tức giận rời đi.
…
Trong phòng khách.
Một tay của Lục Cận Phong bị còng ở trên giường, Tần Nhã Hân bưng một bát đồ ăn khuya đi vào.
“Anh Cận Phong, em mang canh ngọt đến cho anh này, anh qua đây nếm thử xem.”
Vẻ mặt Lục Cận Phong không chút biểu cảm kéo chiếc còng tay.
Tần Nhã Hân lập tức nói: “Anh Cận Phong, vậy em đút cho anh ăn.”
Cô ta nhất định sẽ không thả Lục Cận Phong đi, một khi đã thả ra, thì rất khó để bắt lại.
“Đừng lãng phí sức lực nữa, tôi sẽ không kết hôn với cô đâu.” Lục Cận Phong nhắm mắt lại, không thèm nhìn Tần Nhã Hân một cái.
“Không sao cả, rồi anh sẽ đổi ý thôi.” Tần Nhã Hân bưng bát canh ngọt lên trên tay, cười nói: “Anh Cận Phong, bây giờ anh không đồng ý, đó là bởi vì Tô Yên đã mê hoặc anh, đợi sau khi Tô Yên kết hôn với cha em rồi, anh cũng sẽ hồi tâm chuyển ý thôi. ”
Nghe vậy, Lục Cận Phong mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng giống như một con dao sắc bén.
“Tần Chấn Lâm muốn kết hôn với Tô Yên?”
“Đúng vậy, cha em rất thích Tô Yên đó, đúng rồi, vừa nãy cha em đưa Tô Yên về phòng của ông ấy rồi.” Tần Nhã Hân múc một thìa canh ngọt, đưa lên miệng của Lục Cận Phong: “Anh Cận Phong, ăn một miếng đi.”
“Cút ra.” Lục Cận Phong đứng dậy, một tay đập nát bát canh ngọt trong tay Tần Nhã Hân, dùng lực kéo mạnh chiếc còng tay, lạnh lùng nói: “Mở ra.”
“Anh muốn đi cứu Tô Yên sao? Anh Cận Phong, đừng mơ mộng nữa, anh nghĩ em sẽ để anh đi sao? Em đã đi tới bước này rồi, thì phải đi tới cùng, anh không muốn kết hôn với em, vậy anh sẽ bị nhốt ở đây vĩnh viễn, còn về phần Tô Yên, để em xem xem cô ta chịu đựng được mấy ngày, thủ đoạn của cha em, người trong giang hồ đều biết rất rõ.”
Vẻ mặt Lục Cận Phong lạnh lùng: “Các người dám động vào một sợi tóc của Tô Yên, tôi nhất định sẽ san phẳng Địa Sát của mấy người.”
Nhìn dáng vẻ Lục Cận Phong tức giận vì Tô Yên như vậy, Tần Nhã Hân căm hận nói: “Rốt cuộc Tô Yên đó có gì tốt chứ? Em có chỗ nào không bằng chị, không bằng Tô Yên, anh có thể yêu bọn họ, tại sao lại không thể yêu em? Anh càng yêu thương Tô Yên, em càng khiến cho hai người không thể ở bên nhau, cho dù có mất cả nhà họ Tần, em cũng phải làm Tô Yên đau khổ, đúng rồi, bát canh ngọt này em cũng đã đưa sang cho Tô Yên và cha em một phần, em đã bỏ một ít thuốc kích dục vào đó, chắc bây giờ bọn họ cũng đã ăn hết rồi.”
Dáng vẻ của Tần Nhã Hân hoàn toàn giống với một kẻ bị tâm thần điên dại, nhưng trên đời này, vẫn còn rất nhiều người điên hơn thế.
Ánh mắt Lục Cận Phong trầm xuống: “Hỏi lần cuối, có thả hay không?”
“Không thả.” Tần Nhã Hân nắm lấy tay của Lục Cận Phong, van xin: “Anh Cận Phong, kết hôn với em, có được không?”
Một tay Lục Cận Phong giật tay của Tần Nhã Hân ra, lấy con dao từ trong túi áo, giơ tay chém về phía bàn tay đang bị còng.
Tần Nhã Hân ý thức được Lục Cận Phong đang tính làm gì, sợ hãi đưa tay nắm lấy con dao.
“Không!”
Cô ta nắm lấy con dao bằng tay không, con dao sắc nhọn trực tiếp cứa vào lòng bàn tay của cô ta, máu từ trong vết cắt trào ra, nhỏ từng giọt xuống đất.
Trong mắt Lục Cận Phong thoáng qua một chút kinh ngạc.
“Anh Cận Phong, vì Tô Yên, mà anh tình nguyện cắt đi cánh tay của mình sao?” Trong lòng Tần Nhã Hân vô cùng hoảng sợ.
Anh lo lắng cho Tô Yên như vậy sao?
Không ngại cắt đi cánh tay của mình cũng phải đi tìm Tô Yên?
Lục Cận Phong lạnh lùng, quát lên: “Buông tay ra.”
Nếu như không buông, đôi tay này của Tần Nhã Hân sẽ bị cắt đứt.
Tần Nhã Hân càng nắm chặt dao, nhất định không buông, trong mắt hiện lên vẻ cứng đầu: “Em không cho phép anh vì thứ đàn bà hèn hạ Tô Yên đó làm làm thương chính mình đâu.”
Thấy máu chảy thành dòng từ trong lòng bàn tay của Tần Nhã Hân xuống đất, ánh mắt Lục Cận Phong trầm xuống, anh dùng lực đâm con dao vào cánh tay một lần nữa, mặt không biến sắc, không chút do dự.
Tay của Tần Nhã Hân đau đến mức không thể dùng sức, ngăn không nổi nữa, vội vàng nói: “Em tháo, em tháo.”
Mũi dao dừng lại cách cách tay Lục Cận Phong một centimet, Tần Nhã Hân cướp lấy con dao, hai bàn tay đầy máu nhìn Lục Cận Phong, gào lên: “Anh điên rồi, điên rồi.”
Lục Cận Phong cau mày lạnh lùng nói: “Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ điên lên đó, mở ra.”
Tần Nhã Hân nhìn Lục Cận Phong vài giây, hít sâu một hơi: “Bảo em tháo ra cũng được thôi, kết hôn với em đi.”
“Được!”
Lục Cận Phong đồng ý không chút do dự.
Trái lại thì Tần Nhã Hân lại kinh ngạc, lúc nãy thà rằng cắt tay của mình đi cũng không đồng ý, nhưng khi nghe Tô Yên gặp chuyện, vậy mà đồng ý nhanh như vậy.
Rõ ràng là đã đạt được tâm nguyện rồi, nhưng Tần Nhã Hân lại không cảm thấy vui vẻ chút nào, đưa bàn tay đang run rẩy vì bị thương của mình ra lấy chìa khóa tháo chiếc còng tay, mặt không biểu cảm nói: “Phòng thứ hai bên trái ở lầu ba.”
Lục Cận Phong liếc nhìn bàn tay bị thương của Tần Nhã Hân, nói một câu: “Mau đi xử lý vết thương đi.”
Lục Cận Phong thực sự không hề có ý quan tâm, Tần Nhã Hân dùng tay không nắm lấy con dao ngăn anh lại, trong lòng anh ít nhiều vẫn có chút xúc động, đi băng bó lại miệng vết thương mà thôi, do anh cũng không muốn mắc nợ chút ân tình vừa nãy.
Nhưng những lời này lọt vào tai của Tần Nhã Hân, giống như vừa ăn một viên kẹo vậy, ngay lập tức cảm nhận được vị ngọt ngào, cô ta say sưa nhìn Lục Cận Phong, cười nói: “Không đau.”
Lục Cận Phong cũng không nói nhiều, lập tức chạy lên lầu ba.
Người đàn ông mặt sẹo bước vào phòng, nhìn thấy hai tay đầy máu của Tần Nhã Hân, trong mắt tràn đầy sự tức giận: “Cô hai, là Lục Cận Phong làm cô bị thương sao? Anh ta chạy rồi sao?”
Người đàn ông mặt sẹo liếc nhìn chiếc còng tay đã được mở ra, lập tức hét to: “Bắt người…”
“Chu An, không được đi.” Tần Nhã Hân ngăn lại nói: “Anh ấy sẽ không chạy đâu, có cha tôi ở đây, anh ấy cũng không chạy thoát được, anh ấy đồng ý kết hôn với tôi rồi, kêu tôi đi băng bó vết thương trước.”
Chu An lạnh lùng nói: “Lời Lục Cận Phong nói cô cũng tin sao? Cô hai, Lục Cận Phong không đáng đâu.”
“Đáng hay không đáng thì đó là việc của tôi, anh hiểu cái gì, trong tim anh Cận Phong có tôi, anh ấy đưa tôi ra nước ngoài du học, mỗi năm đều đến thăm tôi, anh ấy sao có thể không thích tôi chứ, chẳng qua là anh ấy bị Tô Yên mê hoặc thôi.”
Tần Nhã Hân dường như bị tẩu hỏa nhập ma rồi: “Đợi khi chúng tôi kết hôn xong, anh ấy cũng sẽ hồi tâm chuyển ý thôi.”
“Vậy còn cô cả thì sao, đợi khi cô cả trở về, nếu cô ấy biết chuyện của cô và Lục Cận Phong, cô ấy…”
“Tôi không quan tâm được nhiều như vậy, chị cũng là một người sắp chết rồi, sao chị ấy có thể ích kỷ muốn ở bên cạnh anh Cận Phong như vậy được, Chu An, anh sẽ giúp tôi mà đúng không?”
Vẻ mặt Chu An thâm hiểm nói: “Tôi sẽ giúp cô.”
…
Không lâu sau khi Tô Yên ăn bát canh ngọt thì đã phát hiện ra có gì đó không đúng rồi, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô bị trúng thuốc, loại cảm giác này, cô đã quá quen rồi.
Cô vẫn quá bất cẩn, vậy mà lại đi tin lời Tần Chấn Lâm.
Ngoài cửa đang có người đứng canh gác, cô không thể đi qua cửa chính được.
Tô Yên đi tới phía trước cửa sổ, liếc nhìn xuống lầu, lầu ba, nếu nhảy xuống không chết cũng tàn phế.
Nếu như không mang thai, cô vẫn có thể thử nhảy xuống.
Thuốc sắp phát tác rồi, lòng Tô Yên nóng như lửa đốt.
Đúng lúc này, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, trong lòng đột nhiên căng thẳng, tưởng Tần Chấn Lâm đã quay trở lại, cô liếc mắt nhìn căn phòng, nơi duy nhất có thể trốn chính là phòng tắm.
Tô Yên nhanh chóng đi vào phòng tắm, khóa trái cửa, hai tay ôm chặt chính mình, nghiến răng chịu đựng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!