“Uống rồi.” Tô Yên rất hối hận, thở dài một hơi: “Đều là vì cái mồm hại cái thân mà.”
Thấy Tô Yên vẫn bình an, Lục Cận Phong ôm lấy Tô Yên: “Trước tiên phải rời khỏi đây đã.”
“Lục Cận Phong, em khó chịu.” Tô Yên nhìn Lục Cận Phong đầy quyến rũ.
Ánh mắt ấy, cộng thêm đôi má ửng hồng, là điểm hấp dẫn nhất.
Yết hầu của Lục Cận Phong khẽ động, nhẹ nhàng nói: “Yên Yên, em cố chịu một chút.”
Tô Yên liếm môi, biểu cảm hận không thể ăn luôn Lục Cận Phong: “Em thấy anh cũng đang nhịn mà, mặt đỏ như vậy, anh cũng bị trúng thuốc à?”
“… mùi thuốc của em, còn mạnh hơn bất cứ thứ thuốc nào khác.”
Ban đầu Tô Yên không hiểu, nhưng cô nhanh chóng đáp lại, trong mắt lộ ra ý cười, lúc đầu trong lòng đang rất hoảng loạn, nhưng khi Lục Cận Phong xuất hiện, cô rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Tô Yên thành thật nép vào trong lòng Lục Cận Phong, tùy ý để anh ôm.
Vừa đi tới cửa, là nghe thấy tiếng bước chân đang dần tới gần, nghe âm thanh, có vẻ có rất nhiều người.
Lục Cận Phong và Tô Yên nhìn nhau, tạm thời chỉ có thể quay về phòng, nếu cứ như vậy mà xông ra, chắc chắn sẽ không ra khỏi cửa chính.
Tác dụng của thuốc lại mạnh mẽ truyền tới, Tô Yên không nhịn được, rên lên một tiếng, tay nắm chặt quần áo của Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong lo lắng cau mày: “Yên Yên, chịu khó nhịn một chút.”
Bước chân càng ngày càng gần, Tô Yên nghe thấy Tần Chấn Lâm đang tức giận: “Đám người canh gác ở cửa đâu, biến đi đâu cả rồi.”
Bọn họ, đang tiến vào rồi.
Đúng lúc này, lưng của Lục Cận Phong dựa vào cái kệ đồ cổ, cảm giác có gì đó không đúng, anh tiếp tục dùng vai cố gắng đẩy cái kệ đồ cổ đó, phát hiện cái kệ đồ cổ này chuyển động được.
Chỗ này là một cánh cửa giả.
Tô Yên vui mừng khôn xiết, Lục Cận Phong đẩy cái kệ đồ cổ ra, bước vào ngay trước khi Tần Chấn Lâm bước vào.
Vốn tưởng đó là một cánh cửa thoát hiểm, nhưng sau khi hai người đi vào lại không dám động đậy.
Có một con đường dài khoảng năm sáu mét, trên tường có vô số ánh sáng đỏ lấp lánh, Lục Cận Phong cởi giày ném qua, ánh sáng đỏ trên tường lập tức bắn ra, cắt đôi giày thành vô số mảnh.
Tô Yên sững sờ, nếu như có người đi vào, chẳng phải sẽ bị cắt thành miếng thịt băm sao?
Tô Yên không nhịn được mà than vãn: “Trời đất, nơi này có phải đang cất giấu bảo vật nào đó không, sao Tần Chấn Lâm lại thiết kế một cơ quan nguy hiểm như vậy ở đây được.”
Không đi vào được, cũng không đi ra được.
Vậy hai người bọn họ cũng không thể bị nhốt đến chết ở đây được.
Lục Cận Phong cũng không ngờ được, đôi mắt thâm thúy nheo lại thật sâu, nhìn Tô Yên trong lòng mình, đường đường chính chính nói câu rất giống tên lưu manh: “Yên Yên, hay là mình giải độc cho em trước đi?”
Lần này Tô Yên không thể nói lắm được nữa, nếu đặt này ở bình thường, thì cô sẽ trực tiếp đá một cái, mắng câu cút đi.
Nhưng bây giờ, cô cần một người làm thuốc giải cho mình.
“Lục Cận Phong, Bảo Bảo của chúng ta…” Tô Yên có chút lo lắng, cô sợ thuốc sẽ làm tổn thương các Bảo Bảo, cô cũng sợ tý nữa cả hai không kiềm chế được “thú tính”, lỡ làm thương Bảo Bảo thì sao bây giờ.
“Đừng lo lắng, anh sẽ nhẹ nhàng.”
Ngón tay thon dài của Lục Cận Phong luồn vào tóc Tô Yên, một tay đỡ eo cô, để cô ngồi trên hông anh.
Hai tay Tô Yên ôm lấy cổ Lục Cận Phong, hai má ửng hồng nhìn anh: “Anh định đứng như vậy bao lâu nữa? Anh làm được không vậy? Dù thế nào thì tôi cũng có phải chín mươi cân đâu.”
Nơi này rất hẹp, mà hai mét phía trước lại là khu vực đèn đỏ, một khi hai hai người bước vào, vậy thì sẽ bị mài thành thịt nát, hai bên trái phải cũng rất hẹp, trên mặt đất lại là sàn nhà lạnh lẽo cứng rắn.
Dường như ngoài trừ phải đứng vững, thì không còn cách nào khác.
Lục Cận Phong tiếng nói ngầm cắn tai Tô Yên khàn giọng: “Không tư thế nào có thể làm khó được người đàn ông của em.”
Tô Yên: “…”
Nhiệt độ trong lối đi chật hẹp đang liên tục tăng lên, Tô Yên cảm thấy quá nóng, cắn một cái vào cằm của Lục Cận Phong.
…
Sau khi Tần Nhã Hân xử lý vết thương xong, lúc này cô ta mới đi đến Tần Chấn Lâm.
Tuy rằng cô ta đã thả Lục Cận Phong, nhưng cô ta chắc chắn rằng Lục Cận Phong không thể trốn thoát được, muốn rời khỏi đây cũng không dễ dàng như vậy.
Về phần Tô Yên, e rằng cô đã sớm trở thành người phụ nữ của Tần Chấn Lâm rồi.
Lý do cô để Lục Cận Phong đi, cũng là vì muốn Lục Cận Phong chứng kiến Tô Yên trở thành người phụ nữ của Tần Chấn Lâm, từ đó hết hi vọng với cô.
Không người đàn ông nào muốn một người phụ nữ không trong trắng.
Chỉ cần có thể để Lục Cận Phong từ bỏ Tô Yên, thì cho dù tay suýt chút nữa phải bỏ đi nữa cũng đáng.
Cha, Tô Yên với anh Cận Phong đâu rồi?”
Sau khi Tần Nhã Hân tiến vào phòng, cô ta nhìn thấy Tần Chấn Lâm đang ngồi trên ghế gỗ, nhàn nhã uống trà, ánh mắt lại nhìn chằm chằm chiếc kệ cổ đối diện.
Có rất nhiều vệ sĩ đứng sau lưng Tần Chấn Lâm, dường như họ đang chờ đợi điều gì đó.
Nhìn thấy nhiều người như vậy ở đây, Tần Nhã Hân càng cảm thấy yên tâm hơn.
Chắc là Tô Yên mất đi sự trong trắng rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Nhã Hân càng thêm vui vẻ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!