“Chúng ta hãy chờ thêm chút nữa.” Bạch Phi Minh nhìn về phía nơi ở của Tần Chấn Lâm, bình tĩnh nói: “Chúng ta nên tin tưởng đại ca Lục. Anh ấy vẫn có thể dẫn dắt Thiên Lang cho tới bây giờ, hẳn là người có năng lực.”
“Ý anh là có sức mạnh hủy diệt?” Lâu Doanh không khỏi phàn nàn: “Nói đến sức mạnh hủy diệt, chú tôi thực sự không tầm thường. Còn ai có thể mạnh mẽ như chú tôi, người có thể khiến Thiên Lang trở nên tồi tệ như vậy, và cuối cùng đã để một người phụ nữ yếu đuối dọn dẹp cục diện rối rắm đó.”
Bạch Phi Minh: “…”
“Lâu Doanh, chị gái của cô…… Cô ấy dường như không thích hợp để nói là phụ nữ yếu đuối.”
Vũ lực cả Tô Yên không đáng là bao, nhưng tâm tư của cô ấy không đơn giản.
Dù sao mấy ngày nay Tô Yên chỉnh đốn lại Thiên Lang, Bạch Phi Minh vẫn là hâm mộ ít nhiều.
Lâu Doanh khịt mũi: “Chị gái tôi vai không thể khiêng, tay không thể vác hơn thế nữa chị ấy vẫn đang mang thai. Chị ấy không phải là nữ nhân yếu đuối thì là gì.”
Lâu Doanh luôn coi thường việc Lục Cận Phong giao Thiên Lang cho Tô Yên để cải chính.
Bây giờ Tô Yên bị bắt, Lâu Doanh càng không thể nói lên lời tốt đẹp nào.
Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao đặc biệt quyến rũ lao tới.
Xe dừng cách Lâu Doanh không xa, người xuống xe chính là Vạn Nhất.
Vừa nhìn thấy Vạn Nhất, Lâu Doanh mở to mắt nhìn, vẻ mặt giống như vừa bị đánh hộc máu: “Vạn Nhất, dừng lại cho tôi.”
Bạch Phi Minh cũng nhìn thấy Vạn Nhất, trong lòng đột nhiên đau đầu.
Lâu Doanh và Vạn Nhất vốn là kẻ thù truyền kiếp.
Muốn nói chuyện ân oán, bất bình giữa hai người thì phải mất mấy ngày đêm mới xong.
Ngay khi Vạn Nhất phủi nhẹ lớp bụi không tồn tại trên quần áo của mình, nắm đấm của Lâu Doanh đã đánh trúng.
“Mẫu dạ xoa.”
Vạn Nhất nhanh chóng né tránh.
Lâu Doanh không đánh nữa, tức giận đá anh ta một cái: “Hôm nay tôi nhất định phải phế bỏ ba chân của anh.”
Vạn Nhất: “…”
Người phụ nữ này thực sự quá hung dữ rồi.
Vạn Nhất bảo vệ lấy cơ thể liền tránh liên tục, bất kể Lâu Doanh động thủ thế nào, anh ta đều chỉ phòng thủ.
Lâu Doanh luôn là một người nóng nảy, thấy Vạn Nhất trốn tránh, cô ta tức giận: “Đường đường chính chính là một đại nhân vậy mà chỉ biết tránh đòn của phụ nữ. Anh là loại đàn ông nào vậy? Anh còn có khả năng đấu với tôi.”
“Nếu như chân thứ ba thật sự bị anh hủy bỏ, như vậy thật sự không phải nam nhân.” Vạn Nhất núp ở sau xe, lịch sự nói: “Cô biết ta không thể đánh chết cô, nên nếu bắt tôi động thủ với cô, cô lại gọi cái này là bắt nạt kẻ yếu. ”
Lâu Doanh: “…”
Khéo chút nữa không kìm nổi mà hộc máu mất.
“Mẹ kiếp, anh không còn là đấng nam nhi nữa rồi.”
Vạn Nhất đúng thật là không biết xấu hổ, những lời này vậy mà có thể nói ra.
Vạn Nhất dang tay rất lịch sự, như thể để chiêm ngưỡng bộ mặt dáng vẻ của người khác: “Hoan nghênh Cô Lâu đến xác minh.”
“Vạn Nhất, tôi phải phế anh.”
Lâu Doanh lại tức giận.
Bạch Phi Minh lắc đầu bất lực, mỗi lần hai người gặp nhau, Lâu Doanh nhất định sẽ nổi khùng lên.
Lâu Doanh tức giận đến mức đuổi bắt Vạn Nhất, nhưng không bắt được lần nào.
Hai người giống như đại bàng bắt gà, có lần Lâu Doanh nắm lấy vai của Vạn Nhất.
Trước khi cô có thể tự mãn, Vạn Nhất đã ngồi xổm xuống và lùi lại, cuối cùng trong tay Lâu Doanh chỉ còn lại một bộ quần áo còn người thì đã trốn thoát.
Lâu Doanh không kìm được mà tức giận nói: “Tôi đi được chưa, anh là con chạch à?”
Người gì mà chỗ nào cũng trơn vậy trời.
Cho dù có mạnh mẽ đến đâu, mà không thể chạm vào người đối thủ, thì dù có võ công mạnh như nào cũng bằng hoà.
Về mặt chiến đấu, thực lực của Vạn Nhất cũng không cao siêu gì lắm, nhưng muốn bắt được anh ta quả là một chuyện không dễ dàng chút nào.
Ngoài ra, Lâu Doanh cũng là một người bạo lực, chỉ cần cô ta hơi bị kích động và mất đi khả năng phán đoán thì đối thủ cô ta nhắm càng dễ dàng thoát thân.
Lâu Doanh chỉ giỏi đánh nhau đấm đá, cô ta có thể chiến đấu một chọi mười, nhưng nếu nói đến việc sử dụng trí não và mưu mô thì điều đó vẫn chưa đủ.
Vạn Nhất chỉnh tề lại trang phục, nhẹ nhàng cười nói: “Mẫu dạ xoa, cô thích quần áo của tôi như vậy, sao không nói cho tôi biết, tôi sẽ đưa cho cô.”
“Ai muốn quần áo bốc mùi của anh.” Lâu Doanh vứt quần áo đi, rồi lại bắt đầu.
Bạch Phi Minh kéo cô lại: “Chúng tôi đến đây để cứu chị gái cô, chưa gì mới nói qua nói lại đã muốn động thủ rồi.”
Sau khi được Bạch Phi Minh nhắc nhở, Lâu Doanh mới nhớ đến công việc hôm nay.
“Anh thật may mắn, hôm nay nãi nãi đây tạm thời tha cho nhà anh một mạng.”
Vạn Nhất mỉm cười: “Vậy thì bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ đi cùng cô.”
Đây không phải là khiêu khích sao?
Lâu Doanh giơ nắm đấm lên muốn đánh anh ta lần nữa, nhưng Bạch Phi Minh lại kéo cô thật chặt: “Tại sao khi gặp Vạn Nhất, cô lại mất ngay cả sự kiềm chế cơ bản thân?”
Lâu Doanh tức giận: “Anh ta đây là đang thèm đòn mà.”
Bạch Phi Minh: “…”
Vạn Nhất: “…”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!