Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - tác giả Phù Sinh

Có một đứa cháu gái vừa ranh mãnh vừa thích hóng chuyện cũng rất đau đầu.

Lệ Quốc Minh đắn đo nói: “Mẹ của Tiểu Yên quả thật cũng có một khoảng thời gian với Tần Chấn Lâm, Tần Chấn Lâm bảo thủ cố chấp, mẹ Tiểu Yên cũng là người tính tình bướng bỉnh, năm đó sau khi hai người cãi nhau gay gắt, Tần Chấn Lâm rời khỏi Thiên Lang tự thành lập tổ chức, hai người giận dỗi, cả năm cũng không liên lạc với nhau, sau đó biết được Tần Chấn Lâm xảy ra chuyện, mẹ Tiểu Yên đã đến Địa Sát tìm Tần Chấn Lâm.”

Lâu Doanh nói xen vào: “Lẽ nào vào lúc đó hai người đã có em bé sao?”

Lệ Quốc Minh nghiêm mặt nói: “Mẹ Tiểu Yên sau khi trở về từ Địa Sát chẳng bao lâu đã mang thai, chỉ là đứa bé đó đã bị sảy rồi, không còn nữa, sau khi mất con mẹ Tiểu Yên cũng đi mất, lần này đi thì không thấy trở về nữa.”

Lâu Doanh ngước mặt, vẻ mặt chăm chú hóng chuyện, nói: “Sau đó bắt cá hai tay quen người cha hiện tại của chị cháu rồi kết hôn, lại còn sinh ra chị cháu.”

“Chuyện này đã qua hơn hai mươi năm rồi, mẹ Tiểu Yên cũng qua đời rồi, còn về chuyện tại sao Mẹ Tiểu Yên lại ở bên người cha hiện tại của Tiểu Yên đã không còn quan trọng nữa.” Lệ Quốc Minh lại thở dài nói: “Chuyện xót xa nhất không gì bằng việc trái tim đã mất hết cảm xúc, khi trái tim một người đã nguội lạnh, có ở bên ai cũng không quan trọng.”

Lệ Quốc Minh lắc đầu than thở rồi rời đi, Lâu Doanh lẩm bẩm một câu: “Trên đời này nhiều đồ ngon trò vui như vậy, dây vào tình yêu làm gì.”

Bạch Phi Minh cũng chêm thêm một câu: “Lẽ nào không phải ban đầu cậu cũng bị tổn thương trong tình yêu nên đến giờ mới không tìm bạn trai sao?”

Lâu Doanh lập tức than thở nói: “Ôi trời ơi, đến bậu giờ cậu vẫn nhớ à, tớ đã quên sạch rồi.”

“Bớt đi, trí nhớ của cậu tốt hơn ai hết, sao có thể quên được, đó chính là tình đầu của cậu đó.”

“Dừng lại, như thế mà tính là tình đầu gì.”

Mấy năm trước, vào độ tuổi mới biết yêu, Lâu Doanh đã để ý một người, lúc đó Lệ Quốc Minh đặc biệt mời về làm thầy giáo của Thiên Lang.

Người đàn ông đó lịch sự nho nhã, phong độ ngời ngời, học rộng hiểu nhiều, giống như cậu chủ nhà quyền thế bước ra từ thời xưa.

Lâu Doanh rất tôn sùng anh ta, cộng thêm tính cách thoải mái phóng khoáng, cô ta đã trực tiếp tỏ tình theo đuổi anh ta.

Người đàn ông đó còn giả vờ ra vẻ rụt rè, lạt mềm buộc chặt, vừa hưởng thụ sự tôn sùng và theo đuổi của Lâu Doanh, vừa từ chối Lâu Doanh hai lần liên tiếp.

Lâu Doanh lại nổi máu không chịu thua, cô ta vỗ đùi nói cô ta nhất định phải theo đuổi anh ta cho bằng được.

Lâu Doanh trói người đàn ông đó lên thuyền, lần thứ ba tỏ tình cuối cùng cũng thành công.

Nhưng chưa được bao lâu Lâu Doanh đã phát hiện ra người đàn ông đó ngoại tình, đưa vài cô gái đến khách sạn, có thể nói là chơi đùa rất vui vẻ.

Lâu Doanh không cho động vào, người đàn ông đó không nhịn được lén đi ăn vụng là cái chắc.

Lâu Doanh làm việc rất nhanh gọn dứt khoát, lập tức chia tay ngay.

Người đàn ông đó khóc lóc van xin tha thứ, Lâu Doanh giận đến nỗi đá hư luôn cậu nhỏ của người ta ngay tại chỗ, từ đó không còn thấy anh ta đâu nữa.

Bạch Phi Minh nói: “Cậu thấy chướng mắt Vạn Nhất, lẽ nào không phải vì trông Vạn Nhất giống tình đầu sao?”

“Thật sự không có chuyện này, mình đã quên từ lâu rồi.” Lâu Doanh bụm mặt: “Mình xin thề.”

“Vậy cậu nói cho mình biết, bây giờ cậu vẫn thích kiểu đàn ông như vậy sao?”

“Kiểu nào?”

“Là kiểu lịch sự nho nhã, mỏng manh yếu đuối, có thể kích thích ham muốn bảo vệ của cậu đó.” Bạch Phi Minh nghiêm túc phân tích: “Mình cảm thấy bởi vì cậu có một trái tim nữ hiệp, cho nên mới để ý đến người đàn ông mỏng manh yếu đuối như vậy.”

Lâu Doanh lại che mặt nói: “Mình đi ngủ đây.”

Ngày hôm sau.

Tô Yên mới sáng sớm đã đến bệnh viện.

Vạn Nhất canh giữ cả đêm, thấy Tô Yên đến, anh ta bèn uể oải ưỡn người nói: “Giao đại ca lại cho cô đó, tôi đi ngủ bù.”

Tô Yên nói: “Vất vả rồi.”

“Chuyện nhỏ thôi.” Vạn Nhất nói: “Cô Tô, cũng đừng để mình mệt quá, bây giờ cũng không phải chỉ có mình cô, tôi nghe bác sĩ nói tốt nhất cô nên nằm trên giường nghỉ ngơi, cái thai vẫn còn chưa ổn định lắm.”

“Ừm, tôi tự biết nên làm thế nào.”

“Vậy thì tốt, tôi đi trước đây.”

Vạn Nhất đi về phía thang máy, Tô Yên bước vào trong phòng bệnh, hai người đều không để ý, cuộc nói chuyện giữa bọn họ đã bị người thứ ba nghe thấy.

Tần Nhã Đan ban đầu định đến thăm Lục Cận Phong, không ngờ lại nghe được tin Tô Yên mang thai.
Tần Nhã Đan nhớ lại trước đây mới chợt hiểu ra, cô ta đã bị Tô Yên lừa.

Hóa ra lúc đó Tô Yên chắc chắn đã mang thai, nhưng lại còn nói với cô ta do kinh nguyệt không đều.

Ngay cả Lục Cận Phong cũng che giấu giúp cô ta.

Hai người đã đề phòng cô ta từ lúc đó, coi cô ta như người ngoài.

Tần Nhã Đan siết chặt hai bàn tay, ánh mắt lộ vẻ độc ác.

Cô ta yên lặng dựa sát vào phòng bệnh của Lục Cận Phong, nghe thấy tiếng cười vang lên bên trong lại càng ghen ghét không thôi.

Mắt Lục Cận Phong đã mù rồi, anh là con cưng của trời, vì một người phụ nữ mà thành ra như vậy, lúc này anh còn còn được sao?

Tô Yên kéo tay Lục Cận Phong, đặt lên trên bụng mình, vẻ mặt Lục Cận Phong vừa lộ vẻ dè dặt hiếm thấy vừa tràn đầy mong chờ, vẻ mặt dịu dàng đó, thật sự khiến Tần Nhã Đan như sắp nổi điên lên. Dù là năm đó, Lục Cận Phong cũng chưa từng lộ ra vẻ mặt dịu dàng như thế với cô ta.

Thế nào là khi yêu một người sẽ không thể che giấu được? Đây chính là câu trả lời.

“Bây giờ vẫn chưa cảm nhận được gì, đợi vài tháng nữa là bụng to lên rồi.” Tô Yên cũng mong chờ sự xuất hiện của hai bé cưng.

Yên Yên, Lục Cận Phong nắm lấy tay Tô Yên, vỗ vỗ bên cạnh giường bệnh nói: “Em lên đây, không có em, tối qua cả đêm anh không ngủ được.”

Lục Cận Phong cảm nhận bằng xúc giác, nằm chính xác lên đùi Tô Yên, hai tay ôm lấy eo Tô Yên nói: “Cục cưng hơn bốn trăm tháng vẫn là cục cưng.”

Tô Yên: “…”

“Trời ạ, Lục Cận Phong, anh có biết xấu hổ không vậy.” Tô Yên trừng mắt nhìn anh nói tiếp: “Em thấy em vẫn nên đóng cửa lại, để tránh người ta nhìn thấy, mất mặt lắm.”

“Nằm vào lòng vợ thì cần gì sĩ diện?” Lục Cận Phong ôm chặt không chịu buông: “Yên Yên, ngày mai về Đế Đô, đợi anh chữa khỏi đôi mắt chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn.”

Tạm thời có thể không tổ chức hôn lễ, nhưng phải tranh thủ lấy giấy chứng nhận kết hôn, nếu không thì với tính khí của Tô Yên, nói đá là đá anh ngay, nhưng nếu được pháp luật bảo hộ thì cho dù ly hôn vẫn còn có thời gian để hòa giải.

Lục Cận Phong cảm thấy mình cực khổ quá, người ta đi đăng ký kết hôn đều vì người nữ muốn ràng buộc người nam, còn anh tại sao lại ngược lại mất rồi.”

Tô Yên suy nghĩ nói: “Lục Cận Phong, sao em cảm thấy cả đêm qua anh không ngủ để vắt óc suy nghĩ làm thế nào để trói em lại nhỉ?”

Lục Cận Phong chán nản, bật dậy thở dài nói: “Bây giờ anh là một người mù, ngộ nhỡ phẫu thuật thất bại, vậy thì sẽ mù cả đời, cơ thể em khỏe mạnh, không thiếu gì người theo đuổi, không muốn sống cả đời với anh, anh cũng có thể hiểu được.”

“Này này này, có thể đừng nói trơ tráo như vậy được không, lại dùng khổ nhục kế rồi.” Tô Yên nhớ lại lúc mới quen Lục Cận Phong, cô cũng bị giọng điệu vô cùng đáng thương này của Lục Cận Phong lừa.

Lục Cận Phong lặng lẽ quay người đi, bóng dáng đó trông đáng thương khỏi phải nói.

“Được rồi được rồi, em cũng không nói sẽ không đi đăng ký kết hôn, đi đi đi, về rồi đi cũng được.”

Nghe xong khóe môi Lục Cận Phong khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười gian xảo.

Có câu nói này của Tô Yên, Lục Cận Phong nóng lòng muốn về Đế Đô ngay lập tức, bảo Xa Thành Nghị sắp xếp phẫu thuật ngay.

Buổi chiều hôm đó, Lục Cận Phong lại được kiểm tra một lượt, bác sĩ cho lời khuyên nằm viện thêm vài ngày, mong muốn được xuất viện sớm của anh đã bị đập tan.

Tô Yên ở bệnh viện với Lục Cận Phong cả ngày, sau đó nghe thấy Tô Duy đã về, cô bèn giao Lục Cận Phong lại cho Hạ Phi và Vạn Nhất, còn mình quay về Địa Sát một chuyến.

Tô Yên bước vào trong phòng khách, lúc nhìn thấy Tô Duy cô xúc động không thôi, gọi: “Tiểu Duy.”

“Chị.” Tô Duy cũng không kìm được nỗi xúc động.

Mấy tháng không gặp, Tô Duy đã thay đổi rất nhiều, trước đây rất yếu ớt, trải qua vài tháng huấn luyện đã khỏe mạnh hơn nhiều, trông rất có sức sống.

Tô Yên rất vui mừng.

Lệ Quốc Minh bên cạnh nói: “Hôm nay hiếm khi cả nhà đều đông đủ, tối nay cùng nhau ăn bữa cơm sum họp đi, cậu cũng gọi Lâu Doanh đến.”

Nói xong Lệ Quốc Minh bèn đi gọi điện thoại.

Lệ Quốc Minh nói là người một nhà, Tô Yên đến giờ vẫn chưa hiểu, tại sao Tô Duy có quan hệ dây dưa với Thiên Lang.

Tô Duy là người mẹ cô dẫn về sau này, trước đó Lâu Doanh nói, Tô Duy tên thật là Thượng Quan Duy, như vậy cũng không có quan hệ gì với nhà họ Lệ.

Đối với thân thế của Tô Duy, chính Tô Duy còn không rõ, Lệ Quốc Minh chỉ nói cậu ta tên là Thượng Quan Duy, ngoài ra không nói thêm gì khác nữa.

Con người Lệ Quốc Minh chỉ cần là chuyện ông ta không muốn nói, quả thật không thể moi ra được chút thông tin gì.

Chỉ cần Lệ Quốc Minh không làm hại Tô Duy, Tô Yên cũng không quá bận tâm về những chuyện này.

Trước khi ăn cơm, hai chị em Tô Yên và Tô Duy ngồi xuống nói chuyện thường ngày, Tô Duy bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, nói: “Chị, cái rương gỗ lim trước đây chị giao cho em chính là đồ mẹ chúng ta để lại, em tạm thời giao cho một y tá trong bệnh viện bảo quản, lúc chị về Đế Đô nhớ đến lấy.

Nếu Tô Duy không nhắc chuyện này, Tô Yên cũng quên mất thật.

Dạo này có quá nhiều chuyện, hơn nữa khi đó Tô Duy cũng bị đưa đi mất, vô cùng gấp gáp, cô cũng không rảnh để quan tâm đến di vật của mẹ.

“Được.” Tô Yên hỏi: “Em không về cùng chị sao?”

Tô Duy lắc đầu: “Thiên Lang đang cần em, hai người Ngô Sở Long và Lương Văn Dũng vẫn chưa từ bỏ ý định.”

“Chị hiểu rồi.” Tô Yên cũng không thể ở đây mãi được, vẫn phải bàn giao lại công việc của Thiên Lang: “Tiểu Duy, em đã trưởng thành hơn nhiều rồi.”

Lâu Doanh lề mề chưa đến, sau đó gọi điện nói không đến nữa, cô ta nhận nhiệm vụ đến thành phố Lân với Bạch Phi Minh một chuyến.

Lệ Quốc Minh nhìn chằm chằm vào điện thoại, cau mày nói: “Con bé Lâu Doanh này, vội vàng hấp tấp, không bị ràng buộc, cũng không ai quản được nó, đúng là không biết sau này con trai nhà ai dám lấy nó.”

Lệ Quốc Minh rất buồn rầu, lo sợ tính cách của Lâu Doanh không gả đi được.

Tô Yên cười nói: “Lâu Doanh không giống những cô gái nhà quyền thế chỉ biết ghen tuông, dựa dẫm vào đàn ông, con bé là phượng hoàng bay lượn giữa bầu trời, lại còn nhiệt huyết sục sôi, người bình thường thật sự không xứng với con bé.”

“Cậu thấy nó là con châu chấu thì có, cả ngày ầm ĩ líu ríu, làm cậu tức đến nỗi đau đầu vì nó.”

Cũng không đợi Lâu Doanh nữa, Lệ Quốc Minh bảo người giúp việc mang cơm lên chuẩn bị ăn cơm.

Những vừa ngồi vào bàn, một người khách không mời lại tới.

“Cha nuôi, đang ăn cơm à?”

Ngô Sở Long mang rất nhiều quà tặng đến nói: “Sức khỏe cha vẫn chưa khỏi hẳn, sao lại xuất viện rồi?”

Vừa nhìn thấy Ngô Sở Long, Lệ Quốc Minh khó chịu nói: “Sao vậy, mày còn mong tao chết sao? Sao tao lại nhận nuôi cái loại ăn cháo đá bát như mày chứ.”

“Cha nuôi, sao lại như thế được chứ, con luôn mong cha sống lâu trăm tuổi đó.” Ngô Sở Long tự ngồi không cần mời, cười nói: “Hôm nay đồ ăn thịnh soạn như vậy, đến sớm không bằng đến đúng lúc, vừa hay đến đúng giờ cơm.”

Tô Yên ngồi bên cạnh không nói gì, cô đang quan sát Ngô Sở Long, Ngô Sở Long hôm nay đã thay đổi tính tình nóng nảy manh động trước kia, bây giờ lại học được cách nịnh hót rồi.”

Như vậy là đang muốn làm lành sao?

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận