Tô Yên chọt căng thẳng trong lòng, cô không dám quay đầu lại, lấy lại bình tĩnh, cô giả vờ lấy điện thoại ra, vừa gọi điện thoại vừa bước về phía trước.
“Lục Cận Phong, người anh bảo đến đón em đâu? Được, hình như em nhìn thấy rồi…”Giọng của Tô Yên rất lớn.
Tô Yên càng bước nhanh hơn, đằng trước vừa khéo có một chiếc xe, thần kỳ quá, còn đúng là Hạ Vũ lái xe đến đón.
Vừa rồi cô chỉ giả vờ gọi điện thoại, mở to âm lượng cũng chỉ để cố làm ra vẻ thôi, không ngờ Lục Cận Phong lại còn sai Hạ Vũ đến thật.
“Cô Tô, mau lên xe.”
Hạ Vũ mở cửa xe ra.
Tô Yên bước lên, hỏi: “Lục Cận Phong bảo cậu đến sao?”
Hạ Vu nói: “Đại ca không yên tâm, lo cho sự an toàn của cô Tô, bảo tôi đến đón”
Tô Yên nhìn đèn đường bên ngoài cửa sổ xe, không nhìn thấy gì cả, nhưng cô rất chắc chắn, nhất định có người vừa nãy đang ở bên ngoài.
Tô Yên thu tâm mắt về nói:”Đi về thôi.”
‘Vâng.1′ Hạ Vũ khởi động xe rời đi.
Sau khi xe lăn bánh đi, bóng dáng Tân Nhã Đan bước ra từ khu phân loại rác công cộng phía sau đèn đường.
Tân Nhã Đan nhìn theo hướng Tô Yên đã đi xa, chán nản nghiến răng.
Cô ta đã mất đi một cơ hội thủ tiêu Tô Yên.
Cô ta bấm gọi một cuộc điện thoại: “Chưa làm được, tôi vẫn cần ông phối hợp thêm lần nữa.1′
Nói xong, Tân Nhã Đan cúp máy rời đỉ.
Chỗ ở của Lệ Quốc Minh, trong phòng sách.
Lệ Quốc Minh đặt điện thoại lên bàn, Tô Duy hỏi: “Cậu ơi, xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có, gọi nhầm thôi.” Lệ Quốc Minh đứng dậy, bước đến trước mặt Tô Duy, rất vui vẻ vổ vai cậu ta nói: “Tiểu Duy à, cháu cũng đã huấn luyện lâu như vậy rồi, cậu cho cháu nghỉ phép, lần này có muốn về Đế Đô với chị cháu không?”
Tô Duy rất muốn quay về, nhưng…
“Cậu ơỉ, sức khỏe cậu không tốt, hai người Ngô Sở Long và Lương Văn Dũng có dã tâm rất lớn, cháu không yên tâm về cậu.”
“Cậu có gì mà không yên tâm được chứ, cháu tưởng cậu dẫn dắt Thiên Lang mấy chục năm nay là vô ích sao? Chút ý đồ của bọn họ đối với cậu mà nói chỉ là gãi ngứa thôi.” Lệ Quốc Minh mỉm cười hiền từ nói:
“Đi đi, đúng lúc cậu cũng có một nhiệm vụ giao cho cháu đi Đê’ Đô.”
“Nhiệm vụ gì?” Tô Duy bây giờ tràn đầy nhiệt huyết, muốn lập công để thể hiện bản thân.
“Sau khỉ cháu về Đế Đô sẽ biết thôi.”
Tô Yên về đến bệnh viện bèn kể chuyện vừa xảy ra cho Lục Cận Phong nghe.
“Em cảm thấy có thể là ai?”
“ở đây kiểu gì cũng không được yên ổn, Yên Yên, ngày mai chúng ta về Đế Đô đi…”
“Nhưng không phải bác sĩ nói tạm thời anh không thể xuất viện sao?”
“Anh có chừng mực.”
Lục Cận Phong vừa dứt lời, Vạn Nhất đã gõ cửa bước vào: “Đại ca, những đường vận chuyển hàng hóa của Tân Chấn Lâm đã bị chúng ta chặn đứt rồi, lần này không chỉ tổn thất về kinh tế, theo như anh nói, lần này còn tặng cho ông ta một món quà lớn, nửa tiếng trước ông ta đã bị mời đến cục cảnh sát uống trà rồi, em cũng đã đánh tiếng với bên phía cục cảnh sát, lần này có thể khiến Tân Chấn Lâm chịu thiệt một phen.”
Tân Chấn Lâm sai người bắt Tô Yên và Lục Cận Phong, Lục Cận Phong bị mù cũng vì chuyện này, món nợ này đương nhiên phải tìm Tân Chấn Lâm tính cho rõ ràng rồi.
tìm Tân Chấn Lâm tính cho rõ ràng rồi.
“Được.” Lục Cận Phong gật đầu nói: “Cậu đi chuẩn bị một chút, ngày mai về Đế Đô.”
“Gấp vậy sao? Đại ca, không ở bệnh viện dưỡng bệnh thêm vài ngày à?”
“Địa bàn của mình vẫn an toàn hơn.”
Dù sao ở đây cũng là địa bàn của Địa Sát và Thiên Lang, qua miêu tả của Tô Yên lúc năy, Lục Cận Phong có linh cảm chẳng lành, nếu Thiên Lang xảy ra chuyện lớn, anh phải bảo Tô Yên quay về trước.
“Được, vậy em đi chuẩn bị.” Vạn Nhất lại nhìn về phía Tô Yên nói: “Cô Tô, giao đại ca cho cô đó.”
Tô Yên gật đầu, Vạn Nhất đi được vài bước lại dừng lại hỏi: “Cô Tô, sao lại không thấy cô Lâu?”
“Em ấy có việc riêng.”