Lục Cận Phong không nhìn thấy được Tô Vân, nghe Xa Thành Nghị nói như vậy, anh bèn hỏi: “Cậu nhìn ra cái gì không?”
‘Tôi nghi ngờ tinh thần Tô Vân có vấn đề.”
Tô Vân quen sống trong nhung lụa, chưa từng khốn đốn như thế này, bị nhốt trong căn phòng nhỏ, không thấy ánh mặt trời.
Trưởng trại giam nói: “Trước đây có bảo bác sĩ tới khám, nhưng không khám ra được bệnh gì, hơn nữa những người vào đây, mười người thì hết chín người bị điên rồi.”
Bệnh thần kinh là bệnh tâm lý, không dễ nhận định.
Xa Thành Nghị nói: “Chúng tôi muốn hỏi Tô Vân một chuyện, trưởng trại giam, làm phiền ông ra ngoài đợi một lát.”
Ý của lời này là nội dung của câu hỏi không tiện để người ngoài biết được.
Trưởng trại giam rất biết điều nói: “Được, tôi đợi ở bên ngoài, có chuyện gì anh cứ việc dặn dò.”
Trưởng trại giam rời đi, Lục Cận Phong nghe tiếng xác định vị trí, ánh mắt nhìn chính xác về phía Tô Vân, nghiêm giọng hỏi: “Tô Vân, tôi là Lục Cận Phong, tại sao cô lại làm hại mẹ tôi, cô vẫn luôn không chịu mở miệng nói ra nguyên nhân, có phải bởi vì chuyện Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là con trai của Lục Cận Phong tôi không?1’
Tô Vân ban đầu còn lẩm bấm, không ngừng đụng vào tường, sau khi nghe thấy câu này bèn dừng động tác đụng vào tường lại, cô ta nhìn về phía Lục Cận Phong theo bản năng.
“Không, không phải.”
Tô Vân phản ứng rất mạnh.
Lục Cận Phong lạnh lùng truy hỏi: ‘Vậy là vì điều gì? Tô Vân, Lục Cận Phong tôi không có kiên nhẫn như vậy đâu, hỏi cô lần cuối cùng, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc có phải con trai tôi không, cô có thể lựa chọn tiếp tục che giấu, giả điên giả khùng, chỉ cần một khl làm xét nghiệm ADN, tôi vẫn có thể biết được sự thật, nhưng cô lại mất đi một cơ hội có thể rời khỏi đây trước thời hạn, tôi cho cô thời gian một phút để suy nghĩ.1’
Lục Cận Phong không thèm quan tâm Tô Vân bị điên thật hay giả vờ điên, anh chỉ cần câu trả lời.
“Xa Thành Nghị, tính giờ!”
“Được.”
Xa Thành Nghị giơ đồng hồ ra nhìn chằm chằm vào đó nói: “Vẫn còn ba mươi giây cuối cùng.”
Thời gian trôi qua rất nhanh.
“Mười, chín, tám…”
Xa Thành Nghị đếm từng giây, thần kinh Tô Vân chợt căng thẳng, cô ta đang cân nhắc.
van cnợt cang thang, co ta dang can nnac.
Cô ta muốn ra ngoài, nhưng cô ta không muốn Tô Yên đắc ý.
Một khi thân thế của Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc được công bố, vậy địa vị của Tô Yên ở nhà họ Lục chẳng phải lại càng cao hơn sao?
Có hai đứa con trai bên cạnh, chức mợ Lục của Tô Yên sẽ vững vàng hơn.
Nhưng nếu không nói, vậy cô ta phải ở trong đây mấy chục năm.
Thật ra mọi chuyện ấêu do Tô Vân tự suy đoán, cho dù không có hai đứa trẻ đó, vị trí của Tô Yên trong lòng Lục Cận Phong cũng sẽ không thay đổi.
Nếu như hai đứa trẻ dều là con cháu của nhà họ Lục, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm thôi.
“Ba, hai, một!”
Số cuối cùng vừa dứt, Tô Vân vội vàng nói :”TÔỈ nói, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc bọn chúng đều là con cháu của nhà họ Lục.”
Tô Vân lảo đảo bò xuống khỏi giường sắt, hai tay nắm chặt song sắt nói: “Cậu cả Lục, tôi đã nói rồi, anh thả tôi ra có được không, đây không phải chố cho người ở, con của tôi sắp chào đời rồi, anh cứ coi như tích đức cho con mình đi, thả tôi ra được không?”
Cho dù từng cứng miệng như thế, nhưng bị nhốt trong đây lâu như vậy, không có ai đến thăm, niềm tin trong lòng Tô Vân cũng đã sụp đổ từ từ.
Những lời của Tô Vân khiến Lục Cận Phong càng nắm chặt tay vịn xe lăn hơn, anh vui mừng khôn xiết, không thể nào kiềm chế được nữa.
Cô gái năm đó thật sự là Tô Yên.
Duyên phận của hai người đã được định sẵn vào lúc đó rồi.
Năm đó, Tô Yên giải thuốc giúp anh, mấy năm sau lại gặp nhau lần nữa, nhưng là anh giải thuốc giúp cô.
Hai đứa trẻ trời xui đất khiến thế nào lại trở về bên cạnh bọn họ.
Mọi chuyện đều đã được số phận âm thầm sắp đặt.
Vừa nghĩ đến Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là con trai mình, Lục Cận Phong vui mừng nở nụ cười.
Quá đỗi vui mừng, Lục Cận Phong nói: “Tôi sẽ đánh tiếng với bên trên, giảm nhẹ hình phạt cho cô hai năm, chỉ cần cô biểu hiện tốt, chưa được mấy năm nữa là đã có thể ra ngoài rồi.”
Giảm hình phạt hai năm đã là sự nhân từ lớn nhất Lục Cận Phong dành cho Tô Vân.
Như thế còn vì Lục Cận Phong bị câu nói “tích đức cho con” của Tô Vân kích động, con của Tô Vân cũng sắp chào đời rồi, Tô Yên bây giờ lại đang mang thai, anh cứ coi như làm việc thiện tích đức cho con mình.
Tô Vân vừa nghe xong vẻ mặt xám xịt.
“Chỉ giảm hình phạt hai năm… cậu cả Lục, cậu cả Lục…”
Lục Cận Phong cũng không thèm quan tâm Tô Vân nữa, bảo Xa Thành Nghị đấy mình ra ngoài.
“Xa Thành Nghị, tôi đã có hai đứa con trai rồi” Lục Cận Phong khó giấu nối sự vui mừng: “Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là con của Lục Cận Phong tôi thật, hai đứa trẻ đó… xứng đáng là con của tôi, đứa nào đứa nấy đều giỏi như nhau.”
Xa Thành Nghị:
“Cậu đừng có hả hê với tôi, có con trai cũng cháng có gì ghê gớm cả.”
“Tôi có hai đứa con trai.” Cả đời này của Lục Cận Phong chưa bao giờ hả hê đến vậy:
“Yên Yên sinh cho tôi đó.”