Lục Cận Phong thanh giọng, theo sự nhâc nhớ của Xa Thành Nghị, chổng gậy đi đến trước mật Tô Yẽn.
“Yên Yên, đóa hoa này tặng cho em, anh đến đón…”
“Anh đến đúng lúc lám, Tiếu Duy bị cảnh sát bât rồi.” Tô Yên cát ngang lời anh, nói: “Anh quen thuộc với người bên phía cảnh sát, có thế đánh tiếng giúp không?”
Tô Yên lo lâng cô đến thì cũng không gặp được Tô Duy.
“Tô Duy bị bát rồi?” Sầc mặt Lục Cận Phong sầm xuống: “Được, anh đi với em đến cục cảnh sát một chuyến.”
Có Lục Cận Phong, trong lòng Tô Yên kiên định hơn nhiều.
Tạm thời mấy người Hạ Phi, Hạ Vũ Mặc cũng không cần đi nữa, ba người Tô Yên, Lục Cận Phong, và Xa Thành Nghị cùng nhau đi.
Cục cảnh sát.
Lục Cận Phong nói chuyện với cục trưởng trước, mới biết được vì sao Tô Duy lại bị bát.
Thì ra, trong nhà kho mà Tô Duy tới, toàn là tàng trữ những đồ cấm, số lượng rất lớn. Bọn họ nhận được báo cáo nặc danh nên mới đến.
Lúc đỏ, Tô Duy đang di xem hàng trong nhà kho, còn chưa kịp mở ra kiểm tra, cánh sát đã đến rồi.
Tô Duy bị bát, người và tang vật đều có, hơn nữa khi cảnh sát vừa bắt đầu hỏi, Tô Duy đã thừa nhận hàng trong nhà kho là của cậu ta, lúc này đã chác như đinh dóng cột, không còn gì đế tranh cãi.
Mấy nâm qua pháp luật đã nghiêm ngặt hơn, hành vi của Tô Duy hoàn toàn là sai trái, hơn nữa sự việc vừa xảy ra, nhân viên cấp cao hon đều biết cả rồi, và vô cùng quan tâm đến vụ án này.
Nói cách khác, cho dù là Lục Cận Phong cũng không thế bảo lãnh được.
Bất kế là con cọp có to đến đâu, một khi kinh động đến cấp cao, thì cơ bản là xong đời.
Muốn lật lại bản án, gần như là không thế.
Sau khi Tô Yên biết được tin này, cả người đều ngây ra: “Cục trường, tôi muốn gập Tiếu Duy.”
Cục trưởng nhìn Lục Cận Phong, đắn đo, nói: “Được, tôi nê mặt cậu một lần. Trước kia tôi cũng không ít lần nhận được ân tình của nhà họ Lục, có điều là nhiều nhất chỉ có thế nửa tiếng thôi.”
“Được, không thành vấn đề.” Tô Yên cảm ơn: “Cảm ơn cục trưởng.”
Lục Cận Phong nói: “Cảm ơn”
Cục trưởng dặn dò bên dưới, sắp xếp cho Tô Yên và Tô Duy gặp mặt.
Vừa thấy Tô Yên, Tô Duy vội nói: “Chị, hàng đó không phải của em. Em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Em bị oan, chị cứu em với.”
Khi biết được số hàng đó lè gì, Tô Duy cũng sửng sốt, ngây ra.
Đến bây giờ cậu ta cũng không hiếu đây rốt cuộc là chuyện gì.
“Em bình tĩnh trước đã, chị hỏi em cái gì, em cứ trả lời cái đó.” Tô Yên nghiêm túc hỏi: “Vì sao em lại đến nhà kho?”
“Là cậu gọi điện thoại bảo em đến. Nói là vừa lúc em đang ở Đế Đô, bảo em thuận tiện đến kiểm tra một lát.”
Quả nhiên là Lệ Quốc Minh.