Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - tác giả Phù Sinh

Lúc này Tô Yên đã không cảm thây kinh ngạc nữa, cô nói rõ ràng mạch lạc: “Ban đầu em có biết trong nhà kho chứa thứ gl không?”
“Em không biết, em chỉ tưởng là một sô lá trà gỉ đấy thôi, ai ngở là cái thứ kia chứ.”
Tô Duy ảo não ôm đau: “Chị, đáng lẽ em nên bàn bạc trước với chị, không nẽn tự ý quyết định. Em vốn nghĩ chỉ đến xem thử, sẽ không có chuyện gì. Chị, sao Thiên Lang lại cố mấy thứ đó? Cỏ phải là do Địa Sát hoặc người khác hãm hại không? Ngô Sở Long hoặc là Lưong Văn Dũng!”
Tô Yên không nói suy đoán của minh cho Tô Duy, mà chỉ hổi: “Trong nhà kho có người khác không? Người phụ trách đâu? Mấy công nhân kia đâu?”
“Bọn họ cũng đều châc chân hàng là của em. Em có nhảy xuống sông Hoàng Hà, cũng không thể rửa sạch tội.” Tô Duy rất sốt ruột, sợ hãi.
Lục Cận Phong ở bên cạnh đặt tay lên vai Tô Yên, nói: “Xem ra tinh huống này đã được dày công sáp dặt. cỏ lẽ những người công nhân đó thật sự cho rằng hàng là của Tô Duy.”
Tô Yên lập tức phản ứng lại: “Cũng nói cách khác, tình huống này không phải được sắp đặt trong ngày một ngày hai, mà đã được chuẩn bị sẵn, chỉ đợi Tiếu Duy”
Tô Duy nghe mà ù ù cạc cạc: “Em không đâc tội người nào. Nhà kho đỏ không phải của Thiên Lang hay sao? Là cậu bảo em đi. Chị, cậu cũng không thế hại em chứ.”
“Tiếu Duy, em tin chị không?”
“Tin, cho dù đời này không tin bán thản em, em cũng sẽ tin chị.” Trong mắt Tô Duy lộ ra sự kiên định.
“Vậy thì tốt. Em nhớ kỹ, chuyện này không phái em làm, bất kế thế nào, cũng không được sửa miệng. Chị sẽ cứu em ra.”
Tô Duy nhìn Tô Yên, gật đàu.
Nửa tiếng đã hết.
Tô Yên chỉ có thẻ nhìn Tô Duy bị dẳn đi.
Lục Cận Phong nói với cục trướng: “Bất kế vụ án có tiến triển gi, hy vọng có thế thông báo cho tôi một tiếng.”
“Điều đó là châc chân rỏi, đẽ’ người nhà biết tình tiết vụ án, cũng là một trong những quy định ” Cục trướng nói: “Có điêu là các cậu muốn cứu người, thi khỏ rỏi. Lúc nãy lại có chứng cứ mới, nhà kho đó thuộc quyên sở hữu của Tỏ Duy.”
Tô Yên cám thây kinh ngạc: “Không thế nào, sao nhà kho đó lại là cúa Tiếu Duy được?”
“Đông nghiệp lấy chứng cứ trớ về, nói một tháng trước, nhà kho đã được bán cho Tô Duy rồi.”
Một tháng trước, đó chính là khoáng thời gian mà Tô Duy ớ Thiên Lang.
Lệ Quốc Minh thật sự đă sầp đặt một ván cờ lớn.
Nhưng mục đích của ông ta là gì?
Nếu thật sự muốn hại Tô Duy, Lệ Quốc Minh có cơ hội và biện pháp, vì sao lại đợi đến hiện tại?
Hai người rời khỏi cục cảnh sát, vè lại trong xe.
Tô Yên nói: ‘Em gọi điện thoại cho Lệ Quốc Minh.”
Lục Cận Phong nhẳc nhở: “Yên Yên, đừng đánh rắn động cỏ.”
“Em biết làm thê nào.”
Tô Yên gọi đến sõ điện thoại cúa Lệ Quốc Minh. Cô điêu chính lại cám xúc, vừa sốt ruột, vừa bất lực nói: “Cậu, Tiếu Duy bị bât ròi. Nó nói là cậu bảo nó đến nhà kho kiếm tra, hàng được kiếm tra sao lại biến thành vật cảm rỏi? Rốt cuộc là chuyện gi vậy r
“Nhà kho nào?” Lệ Quốc Minh nói bâng giọng điệu mở mịt: “Tiếu Yên, cậu không có gọi cho Tiếu Duy mà, Tiếu Duy bị bắt là chuyện gì vậy?’
Không thừa nhận?
Nếu như không phải đã đọc những bức thư kia, có lẽ Tô Yên còn có thế chăn chừ, lựa chọn nén tin Lệ Quốc Minh hay không. Hiện tại, cô một chừ cũng không tin.
Tô Yên giả vờ kinh ngạc: “Cậu, cậu không biết sao? Vậy đã xáy ra chuyên gì chứ? Bây giờ đàu cháu rối hết cá rồi, củng không biết nên làm sao đảy.”
‘Tiếu Yên, trước tiên cháu đừng gấp, cậu lập tức đến Đế Đô một chuyên’
“Vâng, cậu, cậu nhanh chút.”
Lúc nói chuyện điện thoại, kỹ thuật diến xuất của Tô Yên có thế lấy cả giải tượng vàng Oscar được rồi. Cúp điện thoại, vẻ mặt Tô Yên ngung trọng: “Có khả nàng là chiều nay Lệ Quốc Minh sẽ đến Đế Đô.”
Lục Cận Phong nói: “Trước tiên hãy ốn định Lệ Quốc Minh, bẽn anh sẽ đi tìm chứng cứ, đế Tô Duy thoát tội.”
“Vâng.”
Sự việc cũng chỉ có thế như vậy.

Nhấn Mở Bình Luận