Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - tác giả Phù Sinh

Khuôn mặt Hạ Phi rất giống Lục Cận Phong, cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy những lởi nói Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là con trai cùa Lục Cận Phong.
Chỉ là, khi biết ký ức không thế chịu đựng nhất lại trờ thành cuộc gặp gỡ đầu tiên với người yêu, cô có một loại cảm giác không thế nói rõ.
“Có thế, anh có thế bảo Xa Thành Nghị lập tức đến làm xét nghiệm quan hệ cha con cho anh và Hạ Phi.”
Bỗng nhiên Tô Yên nhớ đến đống phô trương của Lục Cận Phong trước khu biệt thự, hỏi: “Đống phô trương lúc nãy lè anh làm đế nhận con đó hả?”
“Anh đã nghĩ cả một đêm, không nghĩ được gì tốt hơn, chỉ có thế làm như vậy.”
“Tâm thường.” Tô Yên phun tào: “Nếu như anh xách mấy rương ông Mao đến, nói không chừng hiệu quả còn tốt hơn một chút.”
Lục Cận Phong: “…”
“Cảm tiền không phái càng tâm thường hơn sao?”
“Em tin suy nghĩ của Tiếu Vũ giống em, anh có tin không?”
“Tin, về Tiếu Vũ thì theo em.”
Tô Yên bực tức: “Lục Cận Phong, ý anh là nói em tăm thường
hả?”
“Không có, anh đang khen em, sinh được đứa con cũng không bất công, Tiếu Vũ theo em, Hạ Phi theo anh.” Lục Cận Phong nắm chặt tay Tô Yên: “Yên Yên, khi biết rằng em từ đầu đến cuối đều là của anh, còn anh từ đầu đến cuối đều là của em, em có biết là trong lòng anh vui mừng đến nhường nào không? Anh vui vì người đó là em, cũng vui vì người đó là anh.”
Tô Yên sao có thế không cảm thấy thế được. Chuyện đó luôn là nòi đau của Tô Yên, cũng là điều cô thấy có lỗi với Lục Cận Phong nhất. Cho dù ngoài miệng hai người đều không nhẳc đến, nhưng cũng tránh có lúc sẽ có chút nhạy cám.
Ai mà không mong người phụ nữ của mình trong sạch?
Ai mà không muôn người đàn ông minh yêu đời này chỉ có minh?
Tinh yêu có thế chứa cả một ốc đảo, nhưng cũng có thế không chứa nổi một hạt cát.
Tô Yên nhấc tay, sờ lên mẳt Lục Cận Phong, nói một cách ngang ngược: “Đợi mắt anh khỏi rồi, mau chóng đi đăng ký giấy kết hôn với em. Em phải viết tên của em lên chỗ vợ của anh, từ đó, lấy họ của anh, đặt trước tên em. Đây là thứ anh nợ em, món nợ chậm trễ gân sáu năm trời.”
Lục Cận Phong cười: “Yên Yên, em đang câu hôn anh đó hả?”
Tô Yên hừ một tiếng: “Chi có anh được cưng chiêu em, mà không cho em chiêu anh sao?”
Từ khi hai người quen biết đến nay, đều là Lục Cận Phong cưng Tô Yên, nuông chiẽu cô. Yêu là cỏ qua có lại, Tô Yên cũng cưng chiêu Lục Cận Phong một lân.
Lục Cận Phong học theo dáng vẻ già mồm cãi láo cúa Tô Yên lúc trước, nói: “Miễn miền cưỡng cưởng. Đúng rồi, chuyên tốt như vậy, có thể làm nhiêu lân hơn. Yên Yên, anh tin em cỏ thể cưng chiều chòng dựa thực lực.”
“Cho anh ít ánh nâng, anh càng tươi rói hơn, còn ra vẻ ta đây với em.” Tô Yên giả bộ tức giận đấm lên lông ngực Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong giữ tay cô lại, hai người ở trên xe cười đùa thành một cục, sau đó ôm chặt nhau.
Vi không gian trong xe chật hẹp, Tô Yên đè trẽn người Lục Cận Phong. Tô Yên chợt động tâm, hôn trên má Lục Cận Phong.
“Cưng chiêu chông dựa thực lực.”
“Hai người định nung hư cái cứa xe luôn hả?” Giọng nói yếu ớt cúa Xa Thành Nghị vang lên bên xe.
Tô Yên nghiêng đầu, chỉ thấy Xa Thành Nghị còn đang đứng ở ngoài cửa xe, hai tay đút trong túi, trông có vẻ nghiêm trang, nhưng đôi mắt lại tựa như sâp dán vào cửa kính xe tới nơi. Biếu cảm đó giống như là đang nói, các người cứ tiếp tục, tôi đứng đây xem hai người khoe ân ái.
Đôi mât đó, tuyệt đối là bóng đèn điện lớn nhất trên đời.
Sau khi hai người lên xe, thật sự đã quên mất Xa Thành Nghị.
Tô Yên vội vàng rời khỏi người Lục Cận Phong, ở với Lục Cận Phong lâu rồi, cũng học được cách mặt dày của Lục Cận Phong. Cô thản nhiên dùng tay lau má Lục Cận Phong: “Mặt anh ấy bị bấn, tôi lau mặt cho anh ấy đấy chứ.”
Tô Yên ngồi về lại chỗ ngồi của mình, nhớ lại cửa xe còn đang bị khóa, nhanh chóng thò tay đến chổ ngồi phía trước mớ cửa xe.
Lục Cận Phong thì vồ cùng buồn bực. Vừa mới có được ít phúc lợi, đã bị Xa Thành Nghị phá hoại rồi.
Lục Cận Phong nghe tiếng đoán chồ, trừng Xa Thành Nghị một cái. Cho dù mât bị mù, sự sẳc bén của ánh mắt vẳn không hê giảm đi.
Xa Thành Nghị chi cười một cách phong độ. Điếm này giống y như bộ dạng thiếu đánh của Vạn Nhất.
“Bây giờ vẽ bệnh viện, hay là?” Xa Thành Nghị thuận lợi chuyến chú đề.
Tô Yên nói: “Về bệnh viện.”

Xa Thành Nghị khởi động xe, lái về phía bệnh viện, nói: “Đúng ròi, vản chưa bát được hung thủ làm hại dì Trần. Hung thú lần này không đon gián, camera giám sát đường dài cúa bệnh viện đêu đã bị động tay động chân.”
Lục Cận Phong lạnh lùng nói: “Người sống trên đời phải có dấu vết. Kiếm tra từ bẻn ngoài bệnh viện, chi cân là người khá
nghi, đêu kiếm tra hết”
Camera giám sát của bệnh viện bị động tay động chân. Chi càn kiếm tra camera giám sát trong phạm vi mấy cây số quanh bệnh viện, nói không chừng sẽ có được thu hoạch. Nếu không được nữa, vậy thì mở rộng phạm vi tìm kiếm.
“Được.” Xa Thành Nghị nói: “Tôi sẽ giao việc này cho Hạ Huy đi làm. Ca phẳu thuật cúa cậu, tôi sẽ nhanh chóng sâp xếp, chậm nhất là thứ sáu tuân này.“
Lục Cận Phong cũng muốn sớm phục hõi ánh sáng: “Báo Hạ Phi đi theo Hạ Huy điêu tra, cũng cho Hạ Phi một cơ hội rèn luyện.”
Lục Cận Phong chợt nhớ ra lời Tô Yên nói lúc nãy: “Đúng rồi, em nói có một tin xấu, là gì vậy?”
Tô Yên mím môi, nói: “Cha ruột cúa em không phái là Tô Đình Nghiêm, mà là Tãn Chấn Lâm.”
Nghe thế, phản ứng của Xa Thành Nghị còn lớn hơn Lục Cận Phong, vô lãng cũng xoay lệch đi, suýt nữa là tông vào bôn hoa bẽn cạnh.
“Kẻ thù không đội trời chung trở thành cha vợ, đây đúng là… máu chó.”

Nhấn Mở Bình Luận