Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - tác giả Phù Sinh

Tô Yên nợ Chu Kiệt một phần ân tình, dù sao cũng không thể mãi không đến thăm một lần.
Cô trước giờ đều phân rõ ân oán.
Tô Yên đã mua giỏ trái cây và thực phẩm dinh dưỡng đến phòng bệnh của Chu Kiệt. Lúc còn đang ở cửa, cô đã nghe thấy bà Chu oán trách: “Vì một người phụ nữ không liên can gì, mà suýt chút nữa bỏ mạng. Con xem con nằm viện đến bây giờ, cô Tô đó đến được mấy lần? Trước kia trong bữa tiệc nhận người thân thấy người rất không tệ, kết quả, vẫn là nhìn sai, là một người vong ân phụ nghĩa.”
“Mẹ, cô ấy không phải là người như vậy.” Giọng nói của Chu Kiệt rất lạnh, giọng điệu có mấy phần không vui: “Sau này đừng bôi nhọ cô ấy trước mặt con nữa.”
“Còn ở đó bao che! Con trai, không phải là con…” Bà Chu nhìn ra tâm tư của con trai, kinh ngạc nói: “Cha mẹ tôi ơi! Con trai, không phải là bị mẹ nói trúng rồi đấy chứ? Đó là vợ sắp cưới mà nhà họ Lục thừa nhận đó, con chen vào đó làm cái gì.”
Tô Yên và An Hinh đứng ở cửa nghe rất rõ ràng. An Hinh đè thấp giọng, nói nhỏ: “An Hinh, tên Chu Kiệt này thật sự có ý với cậu? Ánh mắt không tệ đấy.”
Hễ là người có thể nhìn trúng Tô Yên, thích Tô Yên, An Hinh đều cảm thấy là người cùng đạo.
“Đừng nói bậy.” Tô Yên không phải là đầu gỗ, biết tâm tư của Chu Kiệt. Nhưng lời này, không thể nói bậy, nếu truyền ra ngoài thì không tốt cho ai cả.
Tô Yên cũng không muốn khiến cho Lục Cận Phong hiểu lầm.
Cô là người đã có bạn trai, thì nên cắt đứt mọi mập mờ với tất cả đàn ông ngoài Lục Cận Phong ra, thậm chí cũng không thể có tai tiếng.
Đây là tôn trọng bản thân, cũng là tôn trọng Lục Cận Phong.
Cô dẫn An Hinh đến cùng, cũng là không để cho người khác nói lời ra tiếng vào, tránh ở riêng một phòng với Chu Kiệt.
An Hinh lập tức ngậm miệng, làm động tác cấm nói, thể hiện mình sẽ không nói bậy nữa.
“Cậu cả Chu, bà Chu.”
Tô Yên nở nụ cười, xách thực phẩm dinh dưỡng và giỏ trái cây đi vào.
Thấy Tô Yên tới, đáy mắt Chu Kiệt hiện lên sự vui mừng khó giấu. Rất nhanh, anh ta đã kiềm chế lại, vẻ mặt thản nhiên: “Cô Tô mang nhiều đồ như vậy, khách sáo quá rồi.”
“Nên làm mà.” Tô Yên nói: “Anh vì cứu tôi mới bị thương, chính là ân nhân của tôi. Đúng rồi, vết thương khôi phục thế nào rồi?”
“Vẫn tốt.”
Ánh mắt Chu kiệt buồn bã. Trong mắt Tô Yên, anh ta chỉ có ơn cứu mạng.
“Vậy thì tốt.” Tô Yên lại nhìn về phía bà Chu: “Bà Chu, thật sự rất xin lỗi, luôn muốn đến thăm, nhưng lại có chút chuyện làm trì hoãn, vẫn mong thứ lỗi cho.”
Tô Yên cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, cho dù bà Chu không vui, cũng không nói được lời châm chích gì.
“Cô Tô là người bận rộn, có đến hay không cũng không sao cả, con trai của tôi sắp khỏe rồi, qua thêm vài ngày nữa là có thể xuất viện.”
Tô Yên nghe giọng điệu quái gở của bà Chu, cười nhẹ, nói: “Vậy thì tốt quá rồi. Đợi cậu cả Chu xuất viện, tôi sẽ lại cảm ơn ơn cứu mạng cậu cả Chu cho tốt.”
Mở miệng là ơn cứu mạng, trong lòng Chu Kiệt không quá thoải mái: “Không cần, những món quà này của cô đã đủ rồi.”
Tô Yên cũng không biết Chu Kiệt động dây thần kinh nào, nói chuyện cũng quái gở, đúng là mẹ nào con nấy mà.
Dù sao thì cũng không phải lần đầu tiên thấy Chu Kiệt động kinh, Tô Yên cũng không nghĩ nhiều, ở lại một lúc rồi đi.
An Hinh cũng hiểu ra mục đích Tô Yên dẫn cô theo cùng: “Tô Yên, cậu cũng cẩn thận quá rồi, thăm người bệnh còn phải tránh hiềm nghi.”
Tô Yên cười nói: “Cẩn thận chút thì tốt hơn, đi thôi.”
Chạng vạng, Lệ Quốc Minh đã đến. Lục Cận Phong có cho người theo dõi hành tung của Lệ Quốc Minh. Sau khi Lệ Quốc Minh đến, lại không hề liên lạc Tô Yên ngay lập tức.
Sau khi Tô Yên biết được, vẻ mặt ngưng trọng: “Hiện tại ông ta đã đi đâu?”
Lục Cận Phong nói: “Khách sạn Bốn Mùa.”
Tô Yên suy đoán: “Chẳng lẽ ông ta định thu xếp ổn thỏa rồi mới tìm em?”
“Trước tiên em đừng vội, đợi Lệ Quốc Minh liên lạc em trước.”
“Được.”

Nhấn Mở Bình Luận