Cho nên có đôi khi may mắn cũng là một phần của thực lực. “Anh à, đây.” Hạ Vũ Mặc lấy điện thoại ra: “Mau chụp lại.” Những thứ này đều là bằng chứng.
Cho dù không thế cứu được Tô Duy, cũng có thế kéo Lệ Quốc Minh xuống nước.
Hạ Phi cằm lấy điện thoại, mới phát hiện không biết bật chế độ máy bay từ khi nào.
“Sao lại mở chế độ máy bay? Em bật à?”
Hạ Vũ Mặc thè lưỡi, cười nói: “Chắc là trượt tay bấm nhầm.”
Hạ Vũ Mặc tắt chế độ máy bay, mở chế độ im lặng lên rồi bật camera.
Nếu Hạ Vũ biết là Hạ Hạ Vũ Mặc không cấn thận để chế độ
máy bay, phỏng chừng sẽ tức đến thố huyết.
Các công nhân xếp hàng hóa vào từng thùng xe, Lệ Quốc Minh lo lắng nhìn chằm chằm, thúc giục.
Xem ra lô hàng này rất quan trọng.
Hạ Phi vừa chụp ảnh vừa share cho Tô Yên.
Hạ Thiên liên tục chụp lại ảnh công nhân vận chuyến hàng, còn cố ý chụp cận cảnh Lệ Quốc Minh.
Lúc này, công nhân vì quá vội mà ngã một cái, chiếc thùng bị đập vỡ tung tóe, đồ đạc bên trong văng tung tóe.
Mắt Hạ Thiên sáng lên, VỘI chụp lại.
Lệ Quốc Minh khiến trách: “Làm việc kiểu gì vậy hả, mau sắp xếp lại đồ đạc, động tác nhanh nhẹn một chút.”
Nếu không phải vì tầm quan trọng của lô hàng này, bây giờ tình thế căng thẳng như vậy, Lệ Quốc Minh cũng sẽ không mạo hiếm đích thân đến đây.
Trong bệnh viện.
Di động của Tỏ Yên không ngừng đố chuông, cô cầm lên, vui mừng nói: “Là Hạ Phi gửi đến.”
Vừa mở ra xem ảnh, Tô Yên đã sợ đến ngây người: “Hạ Phi Hạ Vũ Mặc đã đến kho hàng, Lệ Quốc Minh cũng ở đó, mau, Hạ Vũ, dẫn người qua đó, tôi sợ hai người bọn họ gặp nguy hiểm.”
Băng gạc trên mât Lục Cặn Viễn chưa được gỡ ra nên không nhìn thấy gì, nói: “Yên Yên, anh không cho em đến đó.”
Anh hiểu Tô Yẽn, dựa theo tính cách của cô thì cô chắc chắn sẽ đến đó.
“Lục Cặn Viễn, em…”
“An nguy của Hạ Phi và Tiểu Vũ quan trọng, đứa bé trong bụng và em cũng quan trọng.” Lúc Dung Viển cắt đứt lời nói của Tô Yên, nói với Hạ Vũ: “Mau dẫn người đi.”
“Vâng, đại ca.” Hạ Vũ hiếu tính nghiêm trọng của chuyện này, vội vội vàng vàng rời đi.
Cùng lúc đó.
Hàng hóa từ trong kho lần lượt được chuyển đi, Lý Quốc Minh cũng rời đi.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, hai người Hạ Phi Hạ Vũ Mặc đang muốn lùi lại, vừa quay người, đã thấy một người phụ nữ đeo mặt nạ đứng sau lưng họ.
“Tô Yên thật khiến người ta chán ghét, cô ta sinh hai đứa con trai cũng làm người ta chán ghét như vậy.” Tân Nhã Đan thấy hai đứa bé là đã vô cùng khó chịu rồi, rõ ràng là con hoang, Lục Cân Phong lại vì Tô Yên mà nhận luôn cả hai đứa con hoang này.
Hạ Vũ Mặc giữ chặt áo Hạ Phi: “Anh, người phụ nữ này thật hung dữ, vừa nhìn đã biết không ai cần.”
Hạ Phi là người của Ám Dạ, tất nhiên nhận ra mặt nạ hồ ly này. Người của Địa Sát.
Rõ ràng là lúc trước đã giải quyết rồi, xem ra lần trước là một kẻ giả mạo.
Hạ Phi bảo vệ Hạ Vũ Mặc sau lưng: “Kẻ nào ghét mẹ tôi đều là kẻ ham muốn cha.”
Hạ Phi lúc này còn chưa biết bản thân là con trai ruột của Lục Cận Phong, nhưng lúc trước Lục Cận Phong đã công khai nói dối trước mặt bao người là con trai ruột nên Hạ Phi mới nói như vậy.
“Không được gọi lung tung, hai đứa bọn mày chỉ là hai đứa con hoang mà thôi, vốn không phải là của Lục Cận Phong, bọn mày không xứng.” Tân Nhã Đan nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ Mặc, Hạ Vũ Mặc nhìn quá giống Tô Yên, ngọn lửa ghen tuông trong lòng bùng cháy, đưa tay bát lấy Hạ Vũ Mặc
“Đừng đụng vào em trai tôi.”
Hạ Phi ra tay, đấu cận chiến, cậu đã luyện tập mấy tháng nay rồi, một đấm cũng có thế đấm ra sức cả trăm cân.
Thừa lúc Tân Nhã Đan không chuấn bị, Hạ Vũ Mặc cũng phối hợp ăn ý, nhặt nắm cỏ dại lên ném vào mặt Tân Nhã Đan.
Hạ Phi biết không phải là đối thủ của kẻ địch, kéo Hạ Vũ Mặc chạy đi.
Xung quanh toàn cỏ dại cao hơn một mét, không có đường đi.
cả tóc và miệng Tân Nhã Đan đều có cỏ dại, tức giận không thôi: “Bọn nhóc chết tiệt kia, đứng lại cho tao.”