“Anh có khấn trương không?” Tô Yên nắm tay Lục Cận Phong, ngược lại cô rất khấn trương .
Lục Cận Phong khóe miệng cong lên: “Cậu ấy phẫu thuật, chưa bao giờ thất bại.”
Xa Thành Nghị nói: “Cô đừng nghe lời tâng bốc của cậu ta, bây giờ tôi mở băng gạc cho cậu.”
Lục Cận Phong ngoài miệng nói không khấn trương, trong lòng bàn tay vẫn có một tầng mồ hôi rất mỏng, Tô Yên cảm nhận được, lại nắm chặt thêm một chút.
Băng gạc từng tầng từng tâng được mở ra, còn lại một tầng cuối cùng, Xa Thành Nghị tháo ra phải càng cấn thận hơn, những người khác cũng càng khấn trương hơn.
Lớp băng gạc cuối cùng được dỡ xuống, Xa Thành Nghị thở phào nhẹ nhõm, nói: “Mở to mắt thử xem.”
Đã rất lâu không nhìn thấy ánh sáng, Lục Cận Phong thử chậm rãi mở ra, chỉ hé mắt một chút, tia sáng nhức mắt khiến anh có chút không thích ứng được.
Lục Cận Phong lại nắm chặt mắt, lần nữa thử chậm rãi mở ra, từng người trước mắt cũng dần dần đập vào tầm mắt.
Anh có thể nhìn thấy rồi.
“Có thế nhìn thấy không?” Tô Yên khấn trương hỏi.
Lục Cận Phong nở nụ cười: “Buối sáng em ăn rau hẹ, trên răng còn dính kìa.”
Nghe vậy, Tô Yên mặt đỏ tới mang tai, trừng mắt lườm Lục Cận Phong, nhanh chỏng kéo khăn tay lau rau hẹ trên răng.
“Có thế nhìn thấy, có thế nhìn thấy rồi.” ồng cụ Lục vô cùng vui vẻ.
Lục Cận Phong nhìn về phía Hạ Phi Hạ Vũ Mặc, sau khi biết đây là hai đứa con ruột của mình, lần thứ nhất mở to mắt nhìn thấy dáng vẻ của bọn chủng, chợt cảm thấy nhìn thế nào cũng giống mình.
“Hạ Phi, Tiểu Vũ, hai con tới đây.” Lục Cận Phong vẫy vẫy tay.
Hạ Phi Hạ Vũ Mặc cùng đi qua đó.
“Chú Lục.”
“Đại ca Lục.”
Lục Cận Phong muốn cho hai người đối cách xưng hô, nhưng mà suy nghĩ một chút vần nuốt trở về, thời khắc này không thể vội vàng, nhận lại con trai là chuyện lớn, không thể vội vàng được.
Lục Cận Phong vỗ vổ bả vai của hai đứa nhóc: “Thằng nhóc thối.”
Tất cả tình thương của cha cùng với cảm giác mắc nợ với hai đứa trẻ đều gói gọn trong ba chữ này.
Cũng may mà hai đứa trẻ này thông minh, bằng không sẽ không thể khỏe mạnh đứng trước mặt anh và Tô Yên.
Từ lúc vừa ra đời, hai đứa bé này đã không cỏ cha mẹ bên cạnh, là những đứa bé hoàn toàn tự do lớn lên, không làm đường lạc lối đã là chuyện hiếm thấy rồi.
Huyết thống là thứ rất kỳ diệu, dưới tình hình không biết hai đứa bé này là con ruột của mình, trước đó Lục Cận Phong vì cứu hai đứa bé, cũng bằng lòng đánh cược cả tính mạng của mình.
Đây có lẽ là chuyện mà từ trước tới nay anh làm rất đúng, ít nhất không có để cho mình tiếc nuối cả.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!