“Chị là một người sắp chết, còn có thê’ quản được gì chứ?” Tân Nhã Đan nói: “Em yên tâm, cha không có việc gì đâu, nếu như muốn thật sự có chuyện, cũng sẽ không sau khi bị bắt vào đó vẫn không có động tĩnh gì đâu, Tô Yên nói thế nào cũng là con gái của cha, cô ta sẽ không để cho Cận Phong thực sự đuổi tận giết tuyệt đâu.”
“Chị vẫn đang ở Đế Đô hả?” Mặt Tân Nhã Hân bị thương, cũng không đi ra ngoài, cô ta nào còn dám đi ra ngoài gặp người khác chứ.
“Anh ấy sắp ra viện rồi!”
Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.
Trong lòng Tân Nhã Đan giật thon thót, cô ta giống như đã đoán được người bên ngoài là ai.
Tân Nhã Đan nói với đâu bên kia điện thoại: “Nhã Hân, nhớ kỹ lời chị nói, buông tay đi, em còn trẻ, đừng chôn vùi trên người Lục Cận Phong nữa, bất luận là em hay là chị, hay là Tô Yên, đều khó có thể có kết quả với anh ta.”
Cô đã không quay đầu lại được, cô chỉ có thể khuyên Tân Nhã Phỉ.
Tân Nhã Hân đối với Lục Cận Phong chỉ là nhất thời mê luyến, sùng bái, cô ta mến mộ khoảng thời gian Lục Cận Phong và Tân Nhã Đan đã trải qua.
Chuyện gì Tân Nhã Hân cũng muốn phân cao thấp với Tân Nhã Đan, mới cthật sự cho rằng bản thân cũng yêu thương Lục Cận Phong, thực ra ngay chính bản thân cô ta cũng không ý thức được, đây không phải là yêu.
Tân Nhã Hân nghe không hiếu: “Chị, chị có ý gì? Cái gì gọi là không kết quả? Tô Yên chị ta…”
Lời còn chưa nói hết, Tân Nhã Đan đã dập máy.
Chuông cửa vẫn còn ngân vang, cô ta sửa sang lại một chút, lúc này mới đi ra mở cửa.
Đứng ờ cửa, chính là Lục Cận Phong và Hạ Vũ.
“Cận Phong.” Tần Nhã Đan nở một nụ cười, giống như lúc mới gặp, dịu dàng..
Trong nội tâm cô ta đã có quyết định, lúc đối mặt với Lục Cận Phong, cũng không luống cuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!