Tần Nhã Đan tê liệt trên mặt đất, hai mắt ngẩn người.
Lục Cận Phong cũng đã rời đi rất lâu, màn đêm buông xuống, cô ta mới chuyển động con mắt, nhìn cảnh đêm rực rỡ bên ngoài của số, đứng dậy đi đến bên giường.
Trên tủ đầu giường cô ta đã sớm chuẩn bị một lọ thuốc ngủ.
Lần này cô ta tới Đế Đô, không có ý định trở về nữa.
Bi thương chua xót, lòng cũng đã chết, lòng chết thì không phải sợ hãi cái chết nữa.
Tần Nhã Đan dốc hết lọ thuốc ngủ sau đó an tĩnh nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, nhẹ nhàng nói câu: “Cận Phong, vĩnh biệt.”
Tần Nhã Đan nhắm mắt lại, cũng không còn tỉnh lại.
Nam Sơn Biệt thự.
Hạ Phi Hạ Vũ Mặc còn chưa ngủ, đang ở trong phòng huấn luyện rèn luyện.
Tô Yên ăn một chút hoa quả, trở về phòng nghỉ ngơi.
Cô lật xem cuốn bách khoa toàn thư về thực đơn dành cho phụ nữ, càng nhìn càng đói.
Tô Yên liếm môi một cái, thầm nói: “Đây đúng là một quyết định sai lầm.”
Hơn nửa đêm, cô lại xem thực đơn gì chứ.
Tô Yên đang định đổi quyển sách khác, thì đã nghe thấy tiếng còi xe của Lục Cận Phong vang lên.
Không bao lâu, Lục Cận Phong đi vào trong.
Tô Yên ở trên giá sách tìm sách, hỏi: “Anh đi đâu vậy, lúc này mới trở về, đúng, ta nhớ được trên giá sách có một bản nước Pháp tác phẩm nổi tiếng, sao lại không chứ”
“Anh tới lấy đi.”
Lục Cận Phong đi qua, duỗi tay ra, từ giá sách tầng cao nhất lấy được.
“Chính là chỗ này.” Tô Yên nhắc tới: “Vừa nhìn một bản thực đơn bách khoa toàn thư, em đã cảm thấy đói bụng rồi, còn nhìn những thứ này, dễ dàng ngủ lắm.”
Lục Cận Phong chăm chú nhìn Tô Yên, ánh mắt ôn nhu lại phức tạp, mặc đồ ngủ, vén tóc Tô Yên so ngày bình thường thì dịu dàng hơn mấy phần.
Bộ dáng nói lải nhải, khiến anh giống như nhìn thấy cuộc sống sinh hoạt mấy năm sau của hai người, để cho trong lòng người cảm thấy ấm áp.
Bụng Tô Yên đã bắt đầu lộ ra, đặc biệt là lúc nằm xuống, nơi bụng nâng lên một đoàn, càng thêm rõ ràng.
Tô Yên gặp Lục Cận Phong đứng bất động bên cạnh giá sách, buồn bực: “Anh làm sao thế? Vừa đi ra ngoài có một chuyến thôi mà đã u buồn vậy?”
Lục Cận Phong định thần: “Tiểu Yên, ngày mai chúng ta đi lĩnh chứng đi?”
“Vội vàng thế hả?” Tô Yên hỏi: “Ngày mai là ngày tốt sao?”
Lục Cận Phong đi đến chỗ Tô Yên, bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, ấm áp cười nói: “Ở cùng với cô, ngày ngày đều là ngày tốt lành.”
Tô Yên cười: “Miệng càng ngày càng ngọt.”
Lục Cận Phong ôm em Tô Yên: “Ngày mai đi thôi, anh muốn sớm một chủ muốn để tên của em xuất hiện trên ô phối ngẫu của anh.”
“Được!” Tô Yên cười đáp ứng: “Ngày mai sẽ đi.”
Còn có già mồm cãi láo gì đó, chuyện sớm hay muộn.
“Tiểu Yên, cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em, quãng đời còn lại đều chỉ có em thôi.”
Lời tâm tình giản dị không màu mè, thường được hưởng thụ nhiều nhất.
Tô Yên cảm giác mỗi một cái tế bào đều vô cùng ngọt ngào.
Hôm sau.
Lục Cận Phong dậy sớm, giống như phụ nữ lật tìm quần áo trong tủ, trên giường trên ghế sa lon ném đầy quần áo.
Hai giờ trôi qua, Lục Cận Phong vẫn chưa quyết định được nên mặc bộ quần áo nào, đeo chiếc cà vạt nào, đi đôi giày nào.
Tô Yên cạn lời, ngáp một cái: “Còn không đi ra ngoài, cục dân chính sẽ đóng cửa đấy.”
“Bà chủ Lục, đeo chiếc nào thì đẹp?” Trong tay Lục Cận Phong cầm mấy cái cà vạt, không biết chọn như thế nào.
Ngày quan trọng như vậy, chắc chắn không thể làm qua loa được.