Lục Cận Phong không biết phần mộ của mẹ Tô Yên ở đâu, nhưng chuyện này đơn giản chỉ cần hỏi thăm là biết.
Hỏi ai?
Đương nhiên là hỏi Tô Đình Nghiêm là hiệu quả nhất.
Lục Cận Phong gọi ngay cho Tô Đình Nghiêm.
Mà lúc này Tô Đình Nghiêm lại đang tế bái ở trước phần mộ của Lệ Uyến, ông ta nghĩ Tô Yên kết hôn nên đến hóa một ít giấy tiền cho Lệ Uyển, thông báo cho bà ấy chuyện kết hôn, nhân tiện nói chuyện phiếm.
Còn về chuyện Tô Yên bị bắt cóc, Tô Đình Nghiêm vẫn chưa biết.
Tô Đình Nghiêm vừa nhóm lửa hóa giấy tiền thì tiếng điện thoại vang lên.
Nhìn thấy tên hiến thị là con rể.
Sau khi Tô Đình Nghiêm hết bất ngờ thì nở một nụ cười, nói với phần mộ của Lệ Uyến: “Tiếu Uyến à, bà thấy chưa, con rể chúng ta điện đến này, giấy tiền vừa đốt bà dùng tạm đi mua chút điếm tâm mà ăn, tôi nhận điện thoại của con rế đã.”
Tô Đình Nghiêm không bắt máy luôn, mà lấy cái mác bố vợ làm giá đeo lên, miền cho bị nói là quá nịnh bợ con rế, đợi thêm vài giây nữa.
Nếu Lục Cận Phong mà biết Tô Đình Nghiêm cố ý trì hoãn tiếp nhận điện thoại, sắc mặt sẽ vô cùng tức giận.
Tô Đình Nghiêm thấy thời gian đã đến, cũng không thế quá dè dặt, bấm nút nghe: “Con rế hả, tìm cha sớm như vậy có chuyện gì sao?”
“Phần mộ của mẹ vợ ở đâu?” Lục Cận Phong không dài dòng, trực tiếp vào thẳng vấn đề, lại nói thêm: “Mẹ của Tồ Yên.”
Tô Đình Nghiêm buồn bực, mới sáng sớm, không chào hỏi cha vợ mà ngược lại đi hỏi phần mộ của mẹ vợ đã khuất.
“ở ngã tư đường Đồng Nhạc, con rế, con biết cha đang ở mộ phần của mẹ Tiểu Yên hóa giấy tiền nên con cổ ý gọi tới hỏi thăm sao?”
“Cha đang ờ ngoài mộ?” Lục Cận Phong sửng sốt một chút. “Đang ở, vừa mới tới.”
Điều này đúng là trùng hợp.
“Cha nhanh chóng tìm một chỗ trốn đi, con lập tức tới đó.” Lục Cận Phong lo lắng chuyện Tô Yên bị bắt cóc sẽ làm Tô Đình Nghiêm sợ hãi nên cũng chưa nói sự thật cho ỏng ta biết.
Tính toán thời gian Lệ Quốc Minh mang theo Tô Yên đến nghĩa trang cũng sắp đến rồi, nếu như đụng phải, đoán chừng sẽ có chút rắc rối.
Lục Cận Phong nhanh chóng lái xe đến ngã tư đường Đồng Nhạc.
Vạn Nhất – người đi cùng anh nói: “Thật đúng là thần kỳ, Tô Đình Nghiêm lại ở nghĩa trang.”
“Gọi điện đi, báo cho Hạ Vũ mang thẽm mấy người đến nghĩa trang tụ hợp.”
“Được, may lần này nhờ sự khôn khéo của chị dâu đã để lại manh mối, nếu không cũng không thế tìm được người nhanh như vậy.”
Cùng lúc đó.
Bên phía Lâu Doanh, cô ấy và Bạch Phi Minh đã bắt được Ngô Sở Long, sau khi đánh một trận tơi bời, ép hỏi tung tích của Lệ Quốc Minh.
Mặt mũi Ngô sở Long bầm dập, đã bị đánh đến phát khóc:
“Hai bà cô ơi, tôi chỉ biết nhiêu đó thôi, sau khi cha nuôi mang Tô Yẽn rời khỏi khách sạn, tôi cũng không biết họ đi nơi nào.”
Lâu Doanh xoa tay, liếc nhìn Bạch Phi Minh: “Xem ra tôi ra tay khõng đủ nặng, lên đi.”
Năng lực chấp hành của Bạch Phi Minh rất mạnh, một tay nắm chặt lấy quần áo của Ngô Sở Long, một tay vung lên đánh một quyền.
“A, đừng đánh mặt, đừng đánh mặt, tôi sẽ trở mặt đấy.”
“Anh trở mặt một cái tồi xem nào?” Lâu Doanh lấy ra một củ hành, kỹ thuật dùng dao rất tốt, cát thành từng lát mỏng, mùi hành xông lên tận mũi.
Ngỏ Sở Long có một linh cảm không tốt: “Hai người muốn làm
gì?”
Lâu Doanh cười ngây ngô: “Cho anh một chút hương vị.”