Lâu Doanh đi trước, nhìn thây Vạn Nhất không đi theo, liên cười mía mai: ‘Hôi hận rồi à? Không dám mời sao?‘
‘Đi, một ly rượu thôi mà, vần mời được.*
Hai tiếng đồng hò sau, Vạn Nhất đã bị câu nói này vá mặt rồi.
Anh ta dản Lâu Doanh đi đến quán bar dưới trướng cúa Vạn Thị, hoạt động 24/24.
Vạn Nhất khí thế hừng hực kêu người ta dọn một bàn rượu ngon, kết quá bị Lâu Doanh uống cạn sạch. Cô đưa chai rượu trỏng không nói: “Thêm mấy chai nữa đi, lấy loại rượu ngon ấy, đừng có lảy mấy loại rượu dóm ra lừa tôi.“
Vạn Nhất híp mât lại, dở khóc dớ cười: “Mấy chai rượu mà cô uống cộng lại sâp hơn mười triệu rồi.”
Lần này anh ta thật sự bị hút máu rồi.
Một chai rượu trên chục triệu mà Lảu Doanh không hẽ xốn mát uống cạn sạch, gương mặt không đỏ lên chút nào.
‘Lừa ai chứ, tôi thấy toàn là rượu giả, không có chút câm giác nào cả, hầm rượu ở đâu, tôi tự đi chọn.”
Chò này của tôi đều là rượu thật giá thật.” Vạn Nhất ngược lại thật sự muốn xem tửu lượng của Lâu Doanh liền nói: “Đi, tôi dẩn cô đi xuống hầm rượu uống cho đã.”
Vạn Nhất giơ tay kéo lấy tay Lâu Doanh, đây quả là hành động theo quán tính, anh ta cũng không nghĩ nhiều, cũng không xem Lâu Doanh lè đàn bà con gái, hoàn toàn xem như là anh em.
Lúc hai người chạm tay vào nhau, Lâu Doanh cảm thấy có một luồng điện chạy kháp cả người, trong lòng cô có chút hoảng loạn, cảm giác cứ như lè nai con loạng choạng.
Nhưng với một người đã lâu chưa từng trải qua tình trường như Lâu Doanh, phản ứng trong giây phút đó là gì.
Một người già quá lứa chưa có người yêu như Vạn Nhất lại càng như là một tờ giấy tráng.
‘Tôi tự di.”
Lâu Doanh bổ mặc Vạn Nhất, tự minh đi về phía trước.
Vạn Nhất kinh ngạc phát hiện: “ủa, cô uống nhiêu rồi à? Đỏ mặt rồi!*
‘Anh nhìn nhâm rôi, tôi không cỏ uống nhi’êu.“ Bước đi của Lâu Doanh vần rất vững, trông không có vẻ là uống nhiêu.
Còn vẽ phân mặt đỏ lẻn, bán thân Lâu Doanh cũng không biết tại sao gò má lại đó.
Đi đến hâm rượu, Lảu Doanh đi thẳng đến lảy rượu, dù sao thì đây cũng là nhà của Vạn Nhất, cô không cân phải khách sáo.
Lâu Doanh chọn lựa được một chai rượu mà Vạn Nhất cất giấu kỹ lưỡng, Vạn Nhất vội vàng ngăn lại: ‘Không thế uống chai rượu này được…*
Còn chưa nói dứt lời đâ bị Lâu Doanh mớ nâp ra rỏi, hào sáng uống một ngụm.
Chai rượu này không chỉ mẳc tiền, hơn nữa còn được thêm nguyên liệu.
Lâu Doanh liếm liếm môi: “Đây mới là rượu ngon, tên keo kiệt anh, mời tôi đến uống rượu, còn giấu rượu ngon đi. Anh yên tâm, Lâu Doanh tôi xưa nay không uống chùa đồ của người khác đâu, lát nữa tôi uống bao nhiêu anh cứ tính tiền là được rồi. Bà cô đây có tiền, trong ngân hàng Thụy Sĩ của tôi có… tôi không nói cho anh.’
Uống biết bao nhiêu là rượu, sao có thế thật sự không có cảm giác được.
Lâu Doanh ngồi xuống đất, xuống như là một nữ hiệp giang hồ, kê chai rượu vào miệng mà uống, khí thế hừng hực lại lộ ra vài phần hõn nhiên.
‘Đây không phải là vấn đề tiền bạc, chai rượu này tôi định tặng quà cưới cho hôn lễ của chị gái cô, tồi đã thêm chút ít đồ vào trong đó.
Nghe đến đây, Lâu Doanh phun một ngụm rượu ra: “Anh bỏ cái gì vào rồi hả?”
Vạn Nhất gãi gãi ấn đường, ngại ngùng nói: “Thêm một chút thứ làm cho vợ chồng hưng phấn.”
‘Ụa ụa ụaLâu Doanh vội vàng ói ra, nhưng đáng tiếc rượu đã vào trong ròi có ói cũng không ra được: ‘Vạn Nhất đáng chết, anh cố ý hại tôi mà. Tôi đã biết là anh không tốt lành gì rồi, mời tôi uống rượu, thì là là dã có sần chủ ý với tôi rồi.”
Vạn Nhất cảm thấy vô cùng ấm ức: “Chai rượu này là do cô tự chọn mà. Mấy ngàn chai rượu, ai kêu mát cô độc như vậy, chọn đúng ngay chai rượu tặng cho tân hôn của chị cô. Tôi đã ngăn cân rồi, chỉ tại cô uống nhanh quá, còn trách ai nữa.*
‘Anh không yên với tôi đâu.’ Lâu Doanh nổi diên lên, buông chai rượu xuống đứng dậy muốn đánh người.
Vừa mới đứng dậy Lâu Doanh đã thấy toàn thân nóng rang lên: ‘Chết tiệt, thuốc phát tác rồi.”
‘Vậy phải làm sao dây?’ Vạn Nhất nhất thời cũng không biết phải làm sao: ‘Đi bệnh viện?”
Lâu Doanh nghiến răng chịu đựng: “Mất mặt quá đi mất, tôi không đi đâu.’
Vạn Nhất lại đưa ra đề nghị: ‘Vậy… tôi tìm cho cô vài người đàn ông?’
Lâu Doanh tức giận: “Anh còn muốn hại tôi. Tên Vạn Nhất đáng chết, bỏ thuốc mạnh như vậy, anh có ý gì đây hả.”
*Tôi chỉ đùa thôi mà, ai mà biết cô xúi quấy như vậy chứ.” Vạn Nhất lại nói: ‘Chờ đã, tôi gọi điện thoại hỏi Xa Thành Nghị một chút, anh ta nhất định có cách.
‘Mau lên đi.” Lâu Doanh ôm chặt lấy minh, cẳn răng chịu đựng.
Vạn Nhất vội vàng gọi diện thoại, Xa Thành Nghị vừa mới làm phẫu thuật cho Tô Đinh Nghiêm xong, đang rửa tay thỉ nhận được điện thoại của Vạn Nhất, cảm thán: ‘Mấy người các anh không thế cho tôi nghỉ ngơi một lát hay sao? Muốn tôi mệt chết hả?”
‘Chuyện cấp bách. Có cách nào có thể giải được cái loại thuốc đó không? Thuốc là do cậu bào chế, chắc chẳn cậu có cách.”
‘Ai xui xẻo uòng phải vậy?” Xa Thành Nghị vần còn rất hiếu kỳ.
‘Lâu Doanh.” Xa Thành Nghị bỗng tinh ngộ, nói trong sự đau khổ cúa ké khác: “ Hai người các người đi với nhau từ bao giờ vậy? Cô ta cứ luôn tới kiếm chuyện với anh, còn chẳng phải là vừa khéo cho anh cơ hội à.”
‘Cơ hội gì chứ?” Vạn Nhất quá thật là một chú thỏ trắng, thảy thịt tươi mà còn là thịt tươi chưa qua sứ dụng.
Xa Thành Nghị:
‘Vạn Nhất à, anh có phái là đàn ông không há? Thật sự là một bông hoa kỳ lạ đó, chắng phái anh là thuốc giái hay sao?” Xa Thành Nghị không nhịn được mà chẻ bai: “Nếu như anh thật sự không được, vậy thì tôi cũng không còn cách nào. Tôi bận rồi, cúp máy trước đây”