‘Đừng vội cúp máy….’
Đã cúp máy rỏi.
Vạn Nhất:
Lâu Doanh gấp gáp hỏi: ‘Làm sao đây?”
Vạn Nhất cười gượng: “Xa Thành Nghị, anh ta nói là kêu tôi tự tìm cách, nếu quả thực không được thì tôi làm thuốc giải cho cô.”
Mặc dù đây không phải là câu nói gốc, nhưng ý tứ thì chác chán là ý tứ đó.
Lâu Doanh bốc hỏa: “Vạn Nhất chết tiệt, tôi mà biết anh có ý đồ với bà đây thì tôi đã phế ba cái chân của anh rồi’
Lâu Doanh không nói nhiều lời, trực tiếp ra tay.
Vạn Nhất vừa trốn tránh vừa giải thích: “Quân tử động khẩu không động thủ, là do cô hỏi tôi mà. Tôi chỉ truyền đạt ý của Xa Thành Nghị lại cho cô thôi, tôi không có ý đ’õ gì với cô cá, bà chằn lửa như cô có dâng tới cửa tôi cũng không càn.
Vạn Nhất cảm thấy mình bị Xa Thành Nghị gài rồi.
‘Anh thử nói lại câu đó lần nữa xem.”
Lửa giận của Lâu Doanh càng cao hơn, cô nám chặt lấy áo của Vạn Nhất, Vạn Nhất chỉ phòng thủ chứ không đánh lại.
Anh ta cũng không đánh lại được, vl không phải là đối thủ.
Hai người dân qua kéo lại, bân bật một tiếng, cúc áo của Vạn Nhất đã bị xé ra.
Tiếng động này đặc biệt rõ ràng.
Ngực cúa Vạn Nhất chợt lạnh.
Lại rèn rẹt một tiếng, một bên tay áo cũng bị Lâu doanh xé rách, một cánh tay của Vạn Nhất lộ ra ngoài, quần áo trước ngược đã thành giẻ lau.
Ánh mát của Lâu Doanh dừng lại trước ngực của Vạn Nhất, không có cơ bầp, như là gà luộc vậy. Làn da này còn mềm mại hơn cả con gái.
Vạn Nhất giống như một cô em gái che chần lấy vòng ngực của chính mình, bảo vệ trong trảng hon ba mươi năm của anh ta: ‘Coi như là cô bị chuốc thuốc cũng đừng có lợi dụng cơ hội lợi dụng tiện ích của tôi. Tôi nói rõ ràng rồi đó, tôi thà chết không phục tùng.”
Lâu Doanh: “…”
Cô ta cảm thấy hàm răng của mình đang đau buốt.
Nêu như có Xa Thành Nghị ở đàyỆ thật hận muốn đội quân. Thịt dâng tới miệng rôi còn cự tuyệt, mặt mũi của đàn ông mất cả rồi.
‘Bà đây cũng không có hứng thú gì với anh, đừng có làm như bà đây cợt nhả với anh.” Lảu Doanh nói với vẻ khinh bi: “Bà đây thích đàn ông cơ bâp dũng mãnh, cái loại gà luộc như anh không phái gu cúa tôi. Yếu ớt mỏng manh, một đàu ngón tay của tôi cũng có thế đánh ngã được anh.
Vạn Nhất thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy an toàn trong chốc lát ròi :‘Vậy thì được, vậy thì được.’
Lâu Doanh bj cái phản ứng như kiếu sống sót sau tai nạn của Vạn Nhất làm cho tức chết :’Vạn Nhất, rốt cuộc anh có phái là đàn ông không há? Tốt xấu gì thì bà đây cũng là mỹ nữ ngực nớ eo thon, trai chưa vợ gái chưa chõng, bà đây lại bị chuốc thuốc rồi, anh cũng không có chút suy nghĩ bất chính nào sao?”
Như vậy quá là đá kích người ta rồi.
Mỹ nữ cũng cần thế diện mà.
Trước tình cánh này, cháng phái là phụ nữ sợ bị đàn ông chiếm tiện ích sao? Cô còn không sợ, ngược lại một người đàn ông cao to như Vạn Nhất lại làm ra cái bộ dạng như là bị ăn thịt vậy, nói xem có tức chết người ta không chứ?
Vạn Nhất nói với vẻ rất nghiêm túc: ‘ông đây không phái là hạng người dễ dãi đảu.“
Lâu Doanh thiếu chút nữa lại phát hỏa rồi, giơ tay muôn đánh, giơ lẻn được phân nứa rồi lại thu trớ vẽ.
‘Đi:
Lâu Doanh đi trước, bời vì bực tức, tâm tình kích động cho nên công hiệu cúa thuốc càng bộc phát mạnh hơn.
Vạn Nhất hỏi: “Đi đâu?”
Lâu Doanh nghiến răng: “Đi bệnh viện.”
Cô thật sự không muốn nói thêm bất cứ từ nào với Vạn Nhất nữa.
‘Cô không sợ mất mặt à?‘
‘Bà đây sợ lát nữa không nhịn được sẽ ãn anh.”
■Vậy thì mau đến bệnh viện đi, tôi đi lái xe đến.’ Vạn Nhất đi nhanh còn hơn thứ gi nữa.
Lâu Doanh:
Huyệt thái dương cũng bẳt đầu đau.
Đến bệnh viện rỏi.