“Ổn rồi, còn có thế tranh cãi với em đó.” Tô Yên lại vòng về chuyện cũ: “Hỏi anh đó, khi nào Tiếu Duy có thế ra ngoài.”
Vẻ mặt Lục Cận Phong chăm chú, một hồi lâu vẳn không nói gì, Tô Yên chợt có linh cảm chẳng lành.
“Sao thế? Có phải xảy ra sự cố gì không?”
“Lệ Quốc Minh nhất quyết nói Tồ Duy là đồng bọn.” Lục Cận
Phong lạnh lùng cau mày nói: “Như thế chác hấn ông ta muốn tìm người chịu tội thay. Bây giờ Tô Duy chính là tấm thẻ cược duy nhất của ông ta, cũng chính là vốn liếng đế thương lượng của ông ta.”
Tô Yên vô cùng tức giận nói: “Lệ Quốc Minh muốn làm gì, ỏng ta dựa vào đâu muốn kéo Tiếu Duy xuống nước chung.”
“Tô Duy là cháu trai của Lệ Quốc Minh, cho dù nói Tô Duy vô tội, nhưng vẫn không đủ chứng cứ.”
Bồng nhiên Tô Yên nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: “Anh có thế tra ra thân thế của Tiếu Duy không? Lệ Quốc Minh không có anh chị em, Tiếu Duy và Lâu Doanh chắc chắn không phải là cháu của Lệ Quốc Minh, có lẽ đây là manh mối, cũng có thế tìm được động cơ Lệ Quốc Minh muốn hại Tiếu Duy từ chỗ này.”
“Đây quả thật là manh mối rất tốt, anh cử người đi điều tra ngay.”
Đế Tô Yên yên tâm, Lục Cận Phong lập tức ra lệnh cho cấp dưới của Ám Dạ, điều tra thân thế của Tô Duy và Lâu Doanh.
Dù sao bệnh viện cũng là nơi tập trung đủ các loại bệnh, Lục Cặn Phong khỏng đế Tô Yên ởtrong bệnh viện lâu, anh đưa cô về biệt thự Nam Sơn dưỡng thai.
Tô Yên vừa đến biệt thự Nam Sơn, Lâu Doanh cũng đến ngay: “Chị, Vạn Nhất đâu? Chị có biết anh ta ở đâu không? Em tình anh ta tính số.”
Thấy Lâu Doanh khí thế hùng hồn, Tô Yên day day huyệt thái dương nói: “Không phải em nói tha thứ cho anh ta lần này rồi sao?”
“Nhưng em đâu có nói bỏ qua cho anh ta?” Lâu Doanh kéo Tô Yên nói: “Chị là chị của em, chị tốt nhất, lẽ nào chị nhẫn tâm nhìn em bị bắt nạt sao?”
Tô Yên dở khóc dở cười, nhắc nhở Lâu Doanh: “Lâu Doanh à, sao chị lại cảm thấy người bị bắt nạt là Vạn Nhất mới đúng, ngay cả phía cảnh sát cũng đã quyết định như vậy rồi, Vạn Nhất nhà người ta chỉ tự bảo vệ mình thôi.”
Lâu Doanh lập tức buông Tô Yên ra nói: “Chị, chị không thương em nữa rồi, nghỉ chơi.”
Tô Yên:
Thế này thật sự rất đúng với câu nói phụ nữ lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
“Chị thật sự không biết Vạn Nhất đã đi đâu.”
“Vậy chị hỏi anh rế đi, chác chắn anh ấy biết.”
Tô Yên cân nhắc nói: “Lâu Doanh à, nếu em cảm thấy Vạn Nhất muốn trốn tránh em thật, vậy anh ta có thế đế em biết được sao? Lục Cận Phong biết đồng nghĩa với việc chị biết, vậy chác chắn anh ta sẽ không nói với Lục Cận Phong đâu.”
Lâu Doanh vẫn giữ nguyên ánh mắt nghi ngờ hỏi :”Chị, chị chắc chán không lừa em sao?”
“Chị lừa ai cũng không lừa em đâu.” Tô Yên nhớ đến một chuyện: “Đúng rồi, mồng tám nhà họ Vạn sẽ gả con gái, lúc đó chắc chán Van Nhất sẽ xuất hiên.”
Lê cưới của Vạn Linh San và sở Hướng Nam sẽ tố chức ở khách sạn Thịnh Thế vào mồng tám, nhà họ Vạn đã phát thiệp cưới đi hết rồi.
“Được, chị, vậy đến lúc đó em đi cùng chị.”
Hay là em và Phi Minh vào đây ở đi? Cũng không thế ở khách sạn mãi được.” Tô Yên chần chừ nói: “Vạn Nhất cũng hay đến biệt thự Nam Sơn ở vài ngày.”
“Được, vậy em đi nói với Phi Minh, hai người bọn em chuyến vào.” Lâu Doanh bước vài bước lại hỏi: “Sẽ không làm phiền chị và anh rể chứ?”
“Mấy chục phòng lận, hai người các em ở thoải mái.”
Lâu Doanh cảm thán: “Chị, em quyết định rồi, sau này em sẽ đeo bám chị.”
Lâu Doanh lại hùng hố rời đi.