Hạ Phi bước ra khỏi phòng huấn luyện nói: “Mẹ ơi, mẹ đang muốn làm mai cho ngài Vạn và dì út sao?”
Tô Yên cười xấu xa nói: “Vấn đề này Vạn Nhất có làm được hay không, mẹ cũng rất tò mò.”
“Mẹ à, mẹ không cảm thấy ngài Vạn vừa làm rối lên như vậy, dì út đã vứt chuyện của Lệ Quốc Minh sang một bên rồi?”
Tô Yèn được nhắc nhở như vậy, bỗng nghiên hiếu ra gì đó lại còn có vẻ không thế tin được.
Vạn Nhất thật sự có ý đó với Lâu Doanh sao? Nếu khỏng thì tại sao lại tốn nhiều công sức khuyên răn Lâu Doanh?
Tuy cách này rất… hiếm có, đã đạt được mục đích rồi, đồng thời hiệu quả cũng rất tốt.
Lệ Quốc Minh có ơn nuôi dưỡng với Lâu Doanh, bỗng nhiên lộ ra bộ mặt thật, với tính cách tùy tiện phóng khoáng của Lâu Doanh, có lẽ sẽ không thế hiện ra bên ngoài, nhưng tâm trạng trong lòng thấy nặng nề cũng là điều hiến nhiên.
Vạn Nhất đã hoàn toàn phân tán sự chú ý của Lâu Doanh đối với chuyện này, Lâu Doanh cũng không cuống cuồng với chuyện của Lệ Quốc Minh nữa.
“Cục cưng à, con có cảm thấy, thật ra Vạn Nhất rất hợp với dì út của con không?”
Hạ Phi ra vẻ đồng cảm với Vạn Nhất: “Có hợp hay không con không biết, nhưng con biết ngài Vạn chắc chắn sẽ bị ăn đòn nhiều, không tránh khỏi bạo lực gia đình.”
“Cục cưng à, con không thấy nhộn nhịp sao?” Tô Yên đưa ra quyết định: “Cứ như vậy đi, làm mai cho hai người họ, phù sa không chảy ruộng ngoài.”
Vào lúc Tô Yên đang nghĩ cách làm sao đế làm mai cho hai người họ, bên phía bệnh viện gửi tin đến, Trân Tú Anh đã tỉnh rồi.
Sau khi biết được tin, Tô Yên muốn đến bệnh viện cùng với Lục Cận Phong, nhưng Lục Cận Phong giống như trở thành một người khác, thái độ cương quyết bảo cô ở nhà.
Tô Yên cảm thấy giống như Lục Cận Phong đang sợ điều gì đó.
Tô Yên vô cùng bồn chồn, cô ngồi trong mà lòng cứ hoang mang rối loạn.
Tô Yên ngồi đứng không yên, đang định đi đến bệnh viện thăm hỏi Tô Đình Nghiêm, thì lại nhận được điện thoại của Chu Kiệt.
Chu Kiệt đã xuất viện, hẹn gặp cô ở quán cà phê nól là có chuyện.
Tỏ Yên kêu Vệ Long đưa mình đi, lúc gặp mặt cũng kêu Vệ Long ngồi ở bàn bên cạnh: “Cô Tô thật là cẩn thận.”
Tô Yên chỉnh lại ngay: “Cậu cả Chu, bây giờ tôi đã là mợ Lục
rồi.”
** Kiệt gọi Tô Yên là cô Tô nghĩa là trong lòng vẫn còn coi Tỏ Yên là người độc thân.
“Vậy thì thật sự chúc mừng, mợ Lục.” Trong lòng Chu Kiệt thoáng có chút bực bội, dù có không thừa nhặn đi nữa thì giấy đăng ký kết hỏn của vợ chồng người ta cũng đã phơi ra rồi.
Hành động của Lục Cận Phong chính là muốn công bố với thiên hạ rằng Tô Yên là vợ của anh, tất cả các động vật giống đực đều phải nép sang một bên.
“Cậu cả Chu gọi tôi ra đây có chuyện gì vậy?” Tô Yên quay lại vấn đề chính.
Chu Kiệt nhấp một ngụm cà phê rồi nói: “Thả Tô Tuyết ra, viết đơn hòa giải đế cho Tô Tuyết ra ngoài trước đã.”
Tô Yên ngấn ra: “Cậu cả Chu, tôi không nghe lầm chứ?”
“Cô không có nghe lầm đâu.” Chu Kiệt buông tách cà phê xuống, nhìn Tô Yẽn: “Hôm nay tôi đến để nói chuyện ân tình.”
“Cha anh yèu cầu anh đến sao?”
Chuyện này không khó đoán, lúc trước Tô Yên đã nói trước mặt Chu Hoàng Long rằng trừ phi Chu Kiệt đến, bằng không cô sẽ không cân nhắc.
Tô Tuyết là một nhản vật nguy hiếm, không ai biết được cỏ ta đã ăn năn hối cải hay chưa, nếu như thả ra ngoài sẽ là một mầm họa.