“Cô ấy ở nhà dưỡng thai rồi, con không cho cô ấy đến.”
“Đế cho nó nghỉ ngơi nhiều chút, mang song thai nhất định rất vất vả, con phải đối xử tốt với Tiếu Yên một chút, mau mau cưới người ta về.”
“Mẹ à, chúng con đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi.” Lục Cận Phong cố ý nói ra chuyện lấy chứng nhận kết hỏn: “Chờ mẹ khỏe lại rồi, hôn lề của bọn con vẩn phải nhờ mẹ lo liệu.”
“Vậy thì không thành vấn đề, cứ giao cho mẹ đi, mẹ nhất định sẽ tố chức cho tụi con nở mày nở mặt.”
Trần Tú Anh nhớ đến chuyện bị Tân Nhã Đan đánh bị thương, đột nhiên nói với vẻ rất nghiêm túc: “Con trai, tai nạn xe năm đó của cha con không phải là sự cố, mẹ tận tai nghe Tân Nhã Đan nói chuyện điện thoại với ai đó, nói rằng tai nạn xe của cha con là kế hoạch của bọn họ. Mẹ nhớ lại rồi, hình như Tân Nhã Đan gọi điện thoại cho cha cô ta. Đúng rồi, chẳng phải cô ta là cô nhi à? Sao đột nhiên lại xuất hiện một người cha chứ?”
Lục Cận Phong chính là lo lắng Trần Tú Anh nhớ đến chuyện này, mới cố ý đến một mình mà không cho Tô Yên đến.
“Mẹ à, có thế là do mẹ ngủ nhiều, bị hồ đồ rồi. Nhã Đan là cô nhi, có thế là mẹ nhớ nhầm rồi, cha đã qua đờl lâu vậy rồi, mẹ cũng nên buông bỏ đi.”
“Không, mẹ không nhớ nhầm, tai nạn xe của cha con không phải là sự cố. Con trai à, con đi điều tra cho rõ xem cha của con là do hai cha con của Tân Nhã Đan hại chết.” Tâm trạng của Trần Tú Anh vô cùng kích động: “Con đi điều tra xem, rốt cuộc cha của Tân Nhã Đan là ai, con phải giành lại công bằng cho cha của con, không thế đế ông ấy chết một cách không rõ ràng như vậy được.”
Giọng nói của Trần Tú Anh giống như một chiếc búa nặng nề đánh lên người Lục Cận Phong, thân là một người con, nói tiếng công bằng cho cha là trách nhiệm của anh.
Nhưng mà người đó là cha của Tô Yên, mới làm cho Lục Cận mãi vẫn chưa thế xuống tay.
Lời của Trần Tú Anh cũng vừa khéo lọt vào tai của Tô Yên vừa mới đến cửa phòng bệnh.
Cha của Lục Cận Phong bị Tân Chấn Lâm hại chết sao?
Chuyện này là tình huống phim máu chó gì vậy chứ?
Chắc là xem nhiều phim máu chó rồi mới xuất hiện ảo giác, ở đâu ra mà cứ nhiều thứ trùng hợp như vậy.
Tỏ Yên tự trấn an mình như thế, nhưng hai chân cỏ lại nặng như chì, không thế nhúc nhích được.
Giọng nói lành lạnh của Lục Cận Phong từ trong phòng truyền
ra: “Mẹ à, con sẽ cố gắng đi điều tra. Trước tiên mẹ đừng kích động, con đồng ý với mẹ, nhất định sẽ đòi lại công đạo cho cha”
Nói cái gì mà điều tra, đều là giả cả.
Tố Yên cũng không ngốc, cô nhớ kỹ lại lúc gần đây Lục Cận Phong không ốn lắm, cô cũng tự hiểu rồi.
Lục Cận Phong gấp gáp dẩn cô đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, mấy lần cô nhắc đến Tần Chấn Lâm phản ứng của anh đều không ốn lắm, lại thêm vừa rồi Lục Cận Phong ngăn cản cô đến bệnh viện thăm Trần Tú Anh . Liên kết tất cả mọi chuyện lại nghĩ kỹ thì đã có đáp án rồi.
Chuyện hại chết cha Lục nhất định là có liên quan đến Tân Chấn Lâm. Và Lục Cận Phong sớm đã biết chuyện này rồi.
Tâm tình của Tô Yên rất phức tạp, cũng không biết phải đối diện thế nào với Trân Tú Anh. Cô không bước vào nữa mà xoay người đi ra ngoài bệnh viện.
Vệ Long dừng xe đi đến, nhìn thấy Tô Yên đi ra ngoài thì hỏi: “Chị hai, chẳng phải chị nói là đến thăm dì Trần à? Sao lại đi rồi?”
Giọng nói của Vệ Long không lớn không nhỏ, nội dung câu nói vừa khéo đủ đế Lục Cặn Phong nghe thấy.
Tô Yên đến rồi?
Trong lòng Lục Cận Phong kêu đánh bộp một tiếng, vội vàng chạy ra đuối theo.
Lúc Lục Cận Phong đuối ra ngoài thì đã không thấy người đâu nữa.