Tô Yên sờ sờ tấm thẻ, cảm thán nói: “Đồng chí Tân, ông đúng là con giun trong bụng tôi, biết lấy cái gì để mua chuộc tôi, tôi thật sự cảm thấy không nỡ, nhưng tấm lòng mấy trăm tỷ này, tỏi nhận, còn thẻ thì ông lấy về đi.”
Tân Chấn Lâm cảm thấy ngạc nhiên: “Con không cần?”
Đây là mấy trăm tỷ đấy.
“Nếu số tiền này có thể mua được mạng của Lâm Nguyên Thành về, vậy thì tôi sẽ nhận.”
Tiền có thế mua được tất cả, nhưng không thể mua được mạng sống.
Biệt thự Nam Sơn.
Lúc Tô Yên hoàn hồn thì đã là nửa đêm rồi.
Sau khi cô nói chuyện với Tân Chấn Lâm, lại một mình đi lang thang bên ngoài một vòng mới trở về.
Mấy đứa nhỏ đều ngủ rồi, đến Lâu Doanh và Bạch Phi Minh vừa dọn vào cũng đã ngủ rồi.
Cả căn biệt thự vô cùng yên tĩnh.
Lần này không có ai đi tìm Tô Yên nữa, trong phòng ngủ, đèn cũng đã tắt rồi.
Lúc Tô Yên mở cửa ra, trong lòng có hơi mất mát, thì thầm: “Đàn ông quả nhiên đều như nhau, có được rồi thì sẽ không đế tâm nữa, một ngày rồi, cũng không ra ngoài tìm mình.”
Trong bóng đêm, Lục Cận Phong trốn ở một góc nào đỏ tỏ ra rất cạn lời.
Rõ ràng là cô tự mình không nghe điện thoại, bây giờ lại trách ngược lại anh.
Lúc phụ nữ không nói lý, thật sự là… rất vô lý.
Tô Thản lấm bấm mở đèn, còn không đợi cô nhìn rõ trong phòng, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói khiến cô rợn tóc gáy: “Chịu về rồi à.”
Tô Yèn giật mình một cái, quay đầu nhìn thấy Lục Cận Phong, tức đến liên tục đấm anh vài cái: “Muốn chết à, có biết hù doạ như vậy sẽ chết người không.”
Lục Cận Phong lạnh mặt, lèn án ngược lại cô: “Vậy em có biết không nghe điện thoại, không trớ về, cả ngày không có tin tức, chồng em sẽ rất lo lắng không.”
Dùng giọng điệu nghiêm túc nói những lời thừa nhận mình sợ, cũng chỉ có một mình Lục Cận Phong.
Tô Yên đùa giỡn nói: “Em mất tích rồi, anh không biết báo cảnh sát sao”
“Công dân mất tích không đến hai mươi bốn tiếng, cảnh sát sẽ không lập án.”
Lục Cận Phong bày ra vẻ mặt tốt nhất đừng chọc giận anh, mau đến an ủi anh đi, Tô Yên nuốt một ngụm nước bọt, thản nhiên kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Tô Yên thay áo khoác, nói: “Em gặp đồng chí Tân, nên nói chuyện một lúc.”
Giữa hai vợ chồng, thành thật với nhau là điều cơ bản nhất.
Nếu cứ giấu giấu diếm diếm, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện vết nứt, dẩn đến nghi ngờ lẩn nhau.
Lục Cận Phong hơi nhíu mày lại: “Em đã biết cả rồi, bây giờ em muốn làm gì? Em định làm thế nào?”
“Đồng chí Tân đã thừa nhận rồi.” Tô Yên quay lưng về phía Lục Cận Phong, giọng nói ngày càng nhỏ đi: “Lục Cận Phong, mạng người quan trọng nhất, nói lời xin lỗi đều không có tác dụng, em biết trong lòng anh cũng có vướng mấc, nếu mẹ anh biết em là con gái của Tần Chấn Lâm, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng sẽ rất gượng gạo, anh bị kẹp ở giữa sẽ rất khó xử, nên em cảm thấy…”
“Em cảm thấy thế nào?” Lục Cận Phong đột nhiên bắt lấy tay Tô Yên, quay ngược cô đè lên tường, anh chặn cô lại, trong lòng cảm thấy hoảng hốt, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Anh không cho phép em rời đi, cũng đừng nói mấy lời như cha làm con chịu, cái chết của cha đã là một cái gai trong lòng anh, em không thế cắm thêm một cái gai vào tim anh nữa.”
Cô có thế cảm nhận được sự sợ hãi của anh.
Sợ hãi mất đi.