Sau khi biết sự thật, Lục Cận Phong vần lựa chọn kết hôn với cô, việc này đã chứng minh sự quyết tâm của anh.
Tô Yên nhìn người đàn ông trước mặt, hai tay ôm lấy mặt anh: “Đừng căng thẳng, em không có nói muốn rời đi, chỉ là không biết em đã sinh bốn đứa con cho nhà họ Lục rồi, như vậy đã có thế rửa sạch nghiệp chướng của đồng chí Tân chưa?”
“Lục Cận Phong, chúng ta đã gặp phải vấn đề khó rồi, nhưng em sẽ không trốn tránh, em sẽ thử đi giải quyết, nếu nút thát này không thế cởi bỏ thì em mới lựa chọn rời đi.”
Đón nhận thử thách, nhưng cũng không quá cố chấp, đây chính là Tô Yên.
Lục Cận Phong ôm Tô Yên vào lòng: “Người chết đã là quá khứ, người còn sống mới là quan trọng nhất.”
Câu nói này y như lời mà Tân Chấn Lâm nói.
Tô Yên ngạc nhiên nhìn về phía Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong nói: “Mấy tiếng trước Tân Chấn Lâm có gọi điện thoại cho anh, bây giờ chắc ông ấy đã đi tự thú rồi.”
Tỏ Yèn hoảng hốt, Tân Chấn Lâm đã gạt cô, ỏng ta đã định tự thú từ trước rồi, nhưng lại nói với cô cái gì mà đi điều tra sự thật của tai nạn xe năm đó.
Không đợi Tô Yên hoàn hồn, cỏ đã nhận được điện thoại của phía cảnh sát gọi đến: “Xin hỏi có phải là cô Tô không? Cha cô Tân Chấn Lâm đã tự sát đế thoát tội rồi.”
Lúc Tô Yên đến cục cảnh sát thì đã là rạng sáng.
Cô vẫn đến chậm một bước, Tân Nhã Hân đã đưa di thể của Tân Chấn Lâm đi trước rồi.
Phía cảnh sát chỉ giao cho cô một bức di thư của Tân Chấn Lâm.
Trong đó chỉ có một câu ngán gọn: Con gái, cha đi cùng mẹ con đây, cuộc đời này, cha đã sống đủ rồi!
Tô Yên đọc đi đọc lại mấy lần, đầu mũi chua xót, một giọt nước mắt thấm ướt bức thư.
“Đồng chí Tân, ông là đồ lừa đảo.”
Tô Yèn rất tức giận, lại cảm thấy khó tin, rõ ràng người ban ngày vẫn còn nói chuyện với mình, thế mà mấy tiếng đồng hồ sau đã không còn nữa.
Tội còn chưa định mà, sao lại tự sát đế thoát tội chứ.
Sau khi xem xong di thư, ánh mắt của Tô Yên lạnh lẽo nhìn về phía Lục Cận Phong: “Anh đã nói gì với ông ấy? Có phải anh đã nói gì với ông ấy không?”
“Yên Yên, em bình tĩnh một chút!” Lục Cận Phong đưa tay muốn chạm vào Tô Yên, nhưng nhìn thấy ánh mát lạnh như băng của cô, cuối cùng anh cũng không đưa tay ra.
“Lục Cận Phong, rốt cuộc ông ấy cũng là cha em!” Trong lòng Tô Yên rất loạn, rất phức tạp: “Anh đừng đi theo em, em muốn môt mình bình tĩnh môt lúc.”
Tô Yên xoay người lảo đảo chạy ra ngoài, giây phút đó, cô đột nhiên có thể hiểu được tâm trạng của Lục Cận Phong.
Lúc đầu khi anh biết giữa hai người có một khe hở lớn như vậy, có phải trong lòng anh cũng như cô bây giờ, bất lực, buồn lòng? Mâu thuẫn?
Dù có không muốn truy cứu thế nào, nhưng dù sao đỏ cũng là cha anh.
Giống như bây giờ vậy, cô cũng nói ra những lời tương tự như thế.
Tô Yên đột nhiên không biết phải đi về đâu, Lục Cận Phong sợ kích thích Tô Yên, cũng không dám đi theo cô, âm thầm phái Vệ Long và Vệ Hải đi theo bảo vệ cô.
Thấy Tô Yên mất tích trong màn đêm, Lục Cận Phong gọi một cú điện thoại: “Tìm nơi nào trốn trước đi, cá rất nhanh sẽ cắn câu thôi.”
Tin tức Tân Chấn Lâm tự sát để thoát tội trong tù rất nhanh đã được truyền đi rộng rãi, chuyện Lục Nguyên Thành gặp tai nạn xe không biết bị ai nhắc lại lần nữa.
Khi người qua đường bất giác phát hiện ra, thì đã không biết bát đầu từ lúc nào, gần như ai ai cũng đều nói là Tân Chấn Lâm hại chết Lục Nguyên Thành nên mới bị Ám dạ trả thù.
Lục Cận Phong ở sau bức màn đi đến trước mặt mọi người, đế lộ thân phận.
Trong lúc mọi người xôn xao thì không thể không kính nể.
Quả nhiên là hậu sinh khả uý.