Hai người Lâu Doanh và Bạch Phi Minh tự mình ngôi xuống đợi, Ngô Đức tự mình rót hai chén trà.
Vẻ ngoài của Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đều trở thành tâm điểm ở bất cứ chỗ nào.
Da tráng, mặt xinh, khí chất hơn người, một người thì đồ đỏ như ánh mặt trời chói lóa, một lại diện đồ trắng như sen tuyết thuần khiết ngây thơ.
Hai người cùng ngồi một chỗ vô cùng thu hút ánh mắt.
Đêm đã về khuya, các quán ăn lại mở trong thôn cách xa thành phố một chút, nhân viên thì hỗn tạp, hai người đẹp xuất hiện, đủ đế dẫn ra không ít những thứ ẩn sâu trong nhân cách.
Đôi mắt của Ngô Đức thỉnh thoảng lại liếc nhìn hai người, dù là ai trong cả hai thì cũng đều là người đẹp, đều có thể khơi dậy khát vọng chinh phục của đàn ông.
Lâu Doanh bắt chéo chân, đôi chân thon mượt mà xinh đẹp vô cùng, cô ta chống cằm tán gẫu với Bạch Phi Minh: “ông chủ đó đang nhìn cậu kìa, nhìn đến muốn rớt luôn tròng mắt ra ngoài luôn rồi.”
Bạch Phi Minh: “Không phải ông ta đang nhìn cậu à?”
“Một ông gì, giả nhã nhặn không phải gu của bà đây.” Lâu Doanh vừa nói vừa tươi cười vẫy tay với Ngô Đức.
Bạch Phi Minh:”…”
‘Cậu không để vào mắt còn chào?”
“Dù sao cũng nhàm chán, chọc chơi chút/
“Cậu đây là phạm tội quyến rũ người khác.”
“Ăn nói linh tinh.” Lảu Doanh nghiêm trang nói: “Mình đây rõ ràng là trừ hại cho dân, loại đàn ông giống cặn bã thế này mình thấy một tên diệt một tên.”
Bạch Phi Minh còn không hiếu cái đức hạnh này của Lâu Doanh chác?
Trong lòng cô ta thầm mặc niệm cho ông chủ lớn kia ba.
Lâu Doanh chính là yêu tinh, đã vậy còn là yêu tinh chuyên đi quyến rũ người khác, cô ta móc tay về phía Ngô Đức, Ngô Đức đang đứng núi này trông núi nọ, đấy kính trên sống mũi, hăng hái đi tới: “Hai người đẹp, còn cần gì nữa sao?”
“Ông chủ, hết trà mất rồi, có thê’ rót giùm tôi một chén không?” Lâu Doanh nháy mầt và đưa tách trà cho ông chủ.
Đôi tay tráng nõn thon dài của Lâu Doanh mềm mại tựa như không xương chỉ vừa vặn tay Ngô Đức không có gì, nhìn đôi tay của Lâu Doanh như bị mê hoặc, không khỏi dùng hai tay nhấc chén trà lên, muốn nhân cơ hội chiếm hời.
Lâu Doanh có thế đế người ta đạt được dễ dàng đến vậy sao?
Tay thả nhẹ cái, chén trà rơi xuống, Ngô Đức vội đón lấy chén trà, Lâu Doanh cũng bất động thanh sác thu tay về, cười quyến rũ: “Cảm ơn ông chủ, ông chủ tốt thật đấy.”
“Nên mà, nên mà.” Ngô Đức bị nụ cười của Lâu Doanh làm cho
mẽ mấn.
Bạch Phi Minh bình tĩnh tự nhiên uống trà, tựa nhưng một ngọn núi băng di động, khẽ dựa gần, là lập tức cảm thấy có cơn lạnh đánh úp đến, còn Lảu Doanh lại nhiệt tình càng được người ta yêu thích hơn.
Ngô Đức cầm chén trà lên rót, lắc ấm trà, nói với Lâu Doanh: “Hết nước rồi, đế tôi ra phòng sau pha trà mới cho cô.”
Lâu Doanh cười đến mức sáng lạn: “Vậy cảm ơn ỏng chủ nhé.”
Ngô Đức vào trong rồi Bạch Phi Minh mới nói: “ông ta chắc chắn sẽ đông tay vào trà.”
“Cho nên mình mới nói ông ta là một tên đàn ông cặn bã, chút mẽ hoặc ấy mà đã không nhịn được rồi.”
Bạch Phi Minh đầu đầy vạch đen: “Không phải ai cũng như Vạn Nhất, có người đẹp trước mầt mà ngồi yên không làm loạn.”
Hơn nữa, dáng vẻ của Lâu Doanh như vậy ai mà nhịn cho nối sự hấp dẫn này.