Vạn Nhất mỉm cười: “Đại ca, xem ra cũng cứng đầu đây, không dùng chút thủ đoạn đối phương sẽ không khai đâu.”
Lục Cận Phong đón lấy chiếc laptop nhỏ trong tay Hạ Vũ, đôi tay thon dài nhanh chóng gõ bàn phím.
“Bây giờ là thời đại thông tin, chỉ cần internet có chút dấu vết, muốn điều tra không có gì khó.”
Vừa dứt lời, Lục Cận Phong đã điều tra ra được toàn bộ thông tin cá nhân của Ngô Đức.
“Ngô Đức, tốt nghiệp đại học tài chính, mười tám tuối kết hỏn, năm thứ hai có con trai…” Lục Cặn Phong nhìn thấy thông tin hiến thị trên màn hình máy tính, hai mát nhíu lại: “ông đã từng làm việc ớ tập đoàn Lục Thị?”
Nghe vậy, Vạn Nhất cũng liếc mát nhìn vào máy tính: “Làm việc năm năm ở tập đoàn Lục Thị, sau đó lại gia nhập vào công ty tài chính, trở thành cố vấn tài chính của cha của anh.”
Thật sự không ngờ rằng tên Ngỏ Đức trước mặt không chỉ làm việc cho Tân Chấn Lâm, còn từng làm việc bên cạnh Lục Nguyên Thành.
Lục Thị có hàng ngàn nhân viên, Lục Cận Phong không thể gặp qua từng người.
Lục Cận Phong trầm mắt xuống, vẻ mặt lạnh lùng hơn vài phần: “Tại sao giựt dảy Tân Chấn Lâm hại chết cha tôi? ồng với cha tôi có khúc mắc gì?”
Chuyện đã đến nước này, Ngô Đức tự biết cũng không thể thoát được, ông ta bỏ trốn bao nhiêu năm cứ tưởng là không sao rồi, ai mà ngờ Tân Chấn Lâm sợ tội tự sát, Lục Cận Phong lật lại bản án cho cha.
“Cậu có thế điều tra ra tôi làm việc ở tập đoàn Lục Thị, cũng có thế điều tra được tôi có vợ con, tại sao lại không điều tra được vợ và con tôi đã chết rồi.”
Nhác đến chuyện cũ năm đó, tâm trạng của Ngô Đức có chút kích động: “Là Lục Nguyên Thành dụ dỗ vợ của tôi, vợ tôi bỏ chồng bỏ con, muốn đi cùng với Lục Nguyên Thành, con trai tôi đuối theo mẹ của nó bị xe hơi đụng chết tại chỗ, vợ tôi chịu không nổi đã kích, cũng tự xác. Trong một đêm, vợ và con tôi đều bỏ mạng cả, tất cả đều là do Lục Nguyên Thành ban cho, ông ta đáng chết.”
Ngô Đức thừa nhận ông ta đã xúi giục Tân Chấn Lâm ra tay với Lục Nguyên Thành.
Năm đó Ngô Đức bị thù hận làm mờ lý trí, đang buồn rầu không biết phải tìm đến báo thù Lục Nguyên Thành như thế nào thì đúng vào lúc đó Tân Chấn Lâm đã tìm đến ông ta, mời ông ta làm cố vấn tài chính.
Ngay cả ông trời cũng muốn giúp đỡ cho ông ta.
Một người chỉ ô cấp tiểu học như Tân Chấn Lâm hữu dũng vô mưu, nếu bàn đến toan tính mưu mô hay là văn từ cạm bẫy thì càng không phải là điếm mạnh.
Cộng thêm lúc đó Tân Chấn Lâm quá nôn nóng muốn khai thác thị trường ở Đế Đô, Ngô Đức chỉ nói khích một chút thì Tấn Chấn Lâm liền thật sự tìm đến Lục Nguyên Thành rồi.
Lục Nguyên Thành nhiều lần từ chối Tân Chấn Lâm, không chịu hợp tác, Tân Chấn Lâm nhục quá hóa giận, Ngô Đức liền giựt dây kêu rằng phải dạy dỗ Lục Nguyên Thành.
Tản Chấn Lâm chắc chán không thế đích thân ra tay, nên giao cho bọn thuộc hạ đi làm.
Ngô Đức dựa vào sơ hở này, cố tình xuyên tạ ý tứ của Tân Chấn Lâm, mấy tên thuộc hạ đó cảm thấy Lục Nguyên Thành không biết cách đối nhân xử thế, cũng muốn lập công trước mặt Tân Chấn Lâm nên mới gây ra một màn bi kịch.
Ngô Đức giở chút thủ đoạn với chiếc xe của Lục Nguyên Thành khiến cho hệ thống phanh của xe bị hư.
Sau khi sự việc xảy ra, Tân Chấn Lâm biết được Lục Nguyên Thành đã chết cũng chỉ cho là thuộc hạ của mình ra tay quá nặng, phía cảnh sát phán quyết là sự sự cố, chuyện này cũng được cho qua.
Bao nhiêu năm nay Ngô Đức chưa từng có được một giấc ngủ ngon, ỏng ta lo sợ một ngày nào đỏ cảnh sát sẽ đến trước cửa nhà mình.
Lúc bị Lục Cận Phong bắt, ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm, ông ta cũng không cần phải lo sợ tiếng còi của cảnh sát nữa, không cần phải sống trong những ngày phập phồng lo sợ.
Đối diện với hung thủ hại chết cha ruột của mình, Lục Cặn Phong nối giận bừng bừng, giơ chân đá Ngô Đức té xuống: “Đi xuống âm phủ mà đền tội với cha tôi.”
Ngô Đức nôn ra một ngụm máu tươi, nằm sấp dưới đất mà cười: “Lục Cận Phong, cậu và tôi thì có gì khác biệt đâu, Tân Chấn Lảm bị cậu vu cáo hãm hại, sợ tội tự sát, cậu cũng đã gián tiếp giết người, tôi không tin lương tâm của cậu có thể yên ốn mà sống suốt đời này.”
“Đưa đến cục cảnh sát.”
Lục Cận Phong buông thõng một câu, xoay người bỏ đi.
Anh cũng nên đi đón vợ về nhà rồi.
Vạn Nhất tiến lại bên cạnh Ngô Đức, tán một bạt tay vào đầu Ngô Đức: “Ngay cả mẫu dạ xoa mà ông cũng dám đánh, thật khiến người ta phải bái phục, ông phải nên thấy may mẳn là tôi đã giúp ông trốn thoát một phen, nếu không thì mẫu dạ xoa đó sẽ không đế cho ông yên đồu.”
Nếu như không phải Vạn Nhất phân tán sự chú ý của Lâu Doanh, chuyện Ngô Đức giở trò trong trà, chắc chắn Lâu Doanh sẽ tìm đến Ngô Đức tính sổ.
Trong khách sạn.