Lúc Lâu Doanh quay trở về, Tô Yên đã ăn khuya xong chuấn bị đi ngủ.
Lâu Doanh thở hổn hển, cứ y như là ai đó mắc nợ cô tám trăm ngàn vậy đó.
“Chẳng phải đi với Vạn Nhất đến quán bar à, sao lại làm mình tức tối quay về vậy hả?” Tô Yên đã nghe Bạch Phi Phi kể chuyện tối nay rồi.
“Chị à, chị nói xem trên đời này sao lại có một người đàn ông vừa gian xảo vừa vô liêm sỉ như vậy chứ.” Lâu Doanh ôm một bụng tức tối: “Vạn Nhất căn bản chưa trúng chiêu, em bị trêu đùa rồi, sau khi ra khỏi quán bar gặp phải một đám cóc ké tự tìm phiền phúc, anh ta lại đấy một cô gái như em ra trước đỡ đạn, còn anh ta thì bỏ chạy mất.”
Tô Yên cùng Bạch Phi Phi đưa mắt nhìn nhau, đã đoán được hơn phân nửa lý do Lâu Doanh đùng đùng tức giận, nhưng khi biết được còn có nhiều chuyện đặc sẳc như vậy thì càng… mắc cười hơn.
Tô Yên cùng Bạch Phi Phi thật sự là cười phá lên.
Lâu Doanh:”…”
“Hai người cỏ thể nào đừng cỏ cười trong niềm đau của tôi được không?”
Tô Yên nhún vai: “Em cũng bị lồ mấy lần rồi còn mau quên nữa, cũng không thể trách bọn chị.”
“Chị à, chị dùng mỹ nhân kế kêu anh rế trói Vạn Nhất lại, cho em mặc sức tung hoành một lần đi.” Lâu Doanh ý thức được mình đã nói sai từ liền vội vàng nói: “Là dạy dỗ, dạy dỗ.”
“Chị chiến tranh lạnh với Lục Cận Phong rồi, mấy ngày nay không có liên lạc.” Tố Yên nói: “Phải giải quyết xong chuyện của cố vấn tài chính cái đã, chị sẽ nghĩ cách cho em phản đòn lại một lần.”
“Một lời đã định.” Lâu Doanh luôn tỏ ra rất quyết liệt trong việc đối phó với Vạn Nhất.
Cũng đã hai giờ sáng rồi. Tô Yèn chịu hết nối, quay trở về phòng đi ngủ.
Sau khi Lâu Doanh bình ổn trở lại cũng đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau.
Lâu Doanh cùng Bạch Phi Phi đã ra ngoài rồi.
Tô Yên đang chuẩn bị ra ngoài thì chuông cửa vang lên.
Tô Yên nghĩ chắc là phục vụ của khách sạn, cũng đi đến trực tiếp mở cửa, lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Trân Tú Anh, cô liền ngây người.
Trần Tú Anh vẫn còn mặc quần áo bệnh nhân, tấm vải băng bó trên đầu cũng chưa tháo ra, trên mu bàn tay vẩn còn có kim truyền nước biển.
“A, dì, sao dì lại đến đây?” Trong lòng Tô Yên có chút không dám gặp mặt Trần Tú Anh.
“Còn gọi là dì nữa sao, nên sửa lại kêu mẹ được rồi, con trai của mẹ đã nói với mẹ là hai đứa con đã đi đăng ký kết hôn rồi, mẹ là mẹ chồng của con.” Trần Tú Anh mỉm cười giơ cái túi xách trên tay lên: “Đoán xem đây là cái gì nào, đây là bữa sáng mẹ đặc biệt mua cho con đó, mẹ biết con nhất định vẫn chưa ăn sáng.”
Trân Tú Anh giống như là một đứa trẻ lớn đầu vậy, còn chơi trò bí mật, bà bước vào phòng buông bữa sáng xuống, từ từ mở ra: “Tiểu Yên à, mau nhìn này, là dimsum Phúc Ký mà con thích nhất nè.”
“Dì… mẹ!” Lần đầu tiên Tô Yên gọi như vậy thấy có chút không quen cho lắm, nhìn thấy dim sum nóng hôi hổi, cô vô cùng ngạc nhiên và cảm động: “Quán dimsum này ở Tam Hoàn Ngoại, xa như vậy, là mẹ đi mua sao?”
“Đúng vậy, mẹ ngủ không được, trời vừa sáng mẹ liền lén ra khỏi bệnh viện đi mua dimsum. Haha, con trai của mẹ không biết mẹ bỏ ra ngoài, con đừng có nói cho nó biết nha.” Trần Tú Anh rất đắc ý về chuyện mình lén chạy ra ngoài mà không bị ai phát hiện, bà kéo Tô Yên ngồi xuống: “Con dâu à, con mau ăn đi. Cái này mẹ phải xếp một hàng dài mới mua được đó.”
Tô Yên cảm động không thôi, cả đời cô ngoại trừ mẹ ruột và Lưu Tuyết Lam ra, cũng chỉ có Trần Tú Anh mới khiến cho cô cảm nhận được cảm giác hạnh phúc khi làm con gái.
Tô Yên cán một miếng dim sum, cười nói: “Đây là món dim sum ngon nhất mà con từng ăn.”
“Ngon là được rồi!” Trần Tú Anh nhìn thấy Tô Yên ăn đến vui vẻ như vậy, bà cũng vui vẻ: “ở đây còn cỏ cháo, còn có sủi cảo hấp nữa, con đang mang thai, ăn nhiều chút.”
“ừm, dạ.” Tô Yên ăn rất nhiệt tình: “Mẹ à, mẹ cũng ăn đi.”
“Được.” Trần Tú Anh nghe Tô Yên gọi một tiếng mẹ, vui vẻ không thôi: “Tiếu Yên à, có phải con và con trai của mẹ chiến tranh lạnh rồi không?”
Cảu nói này thật là… thắng thẳn.
“Dạ đâu, đâu có.” Tô Yên nào dám nói thật.
“Còn nói không có, vậy tại sao con lại đến khách sạn ở?” Trần Tú Anh nói: “Cái gì mẹ cũng biết cả, con vì chuyện của cha Tiểu Phong đúng không. Mẹ biết cả, mấy hôm nay con không đến bệnh viện, Hạ Phi và Tiếu Bảo ở trong bệnh viện với mẹ, chọc mẹ vui, lúc đầu khi biết con là con gái của Tân Chấn Lâm, mẹ cũng nhất thời khó mà chấp nhận được…”
Trần Tú Anh nói đến đây thì trầm xuống, kéo lấy tay Tô Yên: “Có một số thứ, thật sự nghĩ mải không thông. Ân oán của đời trước thì có Hên quan gì đến bọn con chứ? Huống hồ chi con cũng đâ sinh ra hai đứa cháu trai thông minh đáng yêu như vậy cho nhà họ Lục của mẹ, lại còn đang mang thai, đầu của mẹ bị thương nhưng mà mẹ vần chưa có bị ngốc, đem ân oán của đời trước liên kết với đời nay, quấy rối cuộc sống hạnh phúc của con trai mình, chuyện đó chỉ cỏ kẻ ngốc mới làm.”
Cái gì ra cái đỏ, Trần Tú Anh phân biệt rất rõ ràng.
Lúc Lâu Doanh quay trở về, Tô Yên đã ăn khuya xong chuấn bị đi ngủ.
Lâu Doanh thở hổn hển, cứ y như là ai đó mắc nợ cô tám trăm ngàn vậy đó.
“Chẳng phải đi với Vạn Nhất đến quán bar à, sao lại làm mình tức tối quay về vậy hả?” Tô Yên đã nghe Bạch Phi Phi kể chuyện tối nay rồi.
“Chị à, chị nói xem trên đời này sao lại có một người đàn ông vừa gian xảo vừa vô liêm sỉ như vậy chứ.” Lâu Doanh ôm một bụng tức tối: “Vạn Nhất căn bản chưa trúng chiêu, em bị trêu đùa rồi, sau khi ra khỏi quán bar gặp phải một đám cóc ké tự tìm phiền phúc, anh ta lại đấy một cô gái như em ra trước đỡ đạn, còn anh ta thì bỏ chạy mất.”
Tô Yên cùng Bạch Phi Phi đưa mắt nhìn nhau, đã đoán được hơn phân nửa lý do Lâu Doanh đùng đùng tức giận, nhưng khi biết được còn có nhiều chuyện đặc sẳc như vậy thì càng… mắc cười hơn.
Tô Yên cùng Bạch Phi Phi thật sự là cười phá lên.
Lâu Doanh:”…”
“Hai người cỏ thể nào đừng cỏ cười trong niềm đau của tôi được không?”
Tô Yên nhún vai: “Em cũng bị lồ mấy lần rồi còn mau quên nữa, cũng không thể trách bọn chị.”
“Chị à, chị dùng mỹ nhân kế kêu anh rế trói Vạn Nhất lại, cho em mặc sức tung hoành một lần đi.” Lâu Doanh ý thức được mình đã nói sai từ liền vội vàng nói: “Là dạy dỗ, dạy dỗ.”
“Chị chiến tranh lạnh với Lục Cận Phong rồi, mấy ngày nay không có liên lạc.” Tố Yên nói: “Phải giải quyết xong chuyện của cố vấn tài chính cái đã, chị sẽ nghĩ cách cho em phản đòn lại một lần.”
“Một lời đã định.” Lâu Doanh luôn tỏ ra rất quyết liệt trong việc đối phó với Vạn Nhất.
Cũng đã hai giờ sáng rồi. Tô Yèn chịu hết nối, quay trở về phòng đi ngủ.
Sau khi Lâu Doanh bình ổn trở lại cũng đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau.
Lâu Doanh cùng Bạch Phi Phi đã ra ngoài rồi.
Tô Yên đang chuẩn bị ra ngoài thì chuông cửa vang lên.
Tô Yên nghĩ chắc là phục vụ của khách sạn, cũng đi đến trực tiếp mở cửa, lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Trân Tú Anh, cô liền ngây người.
Trần Tú Anh vẫn còn mặc quần áo bệnh nhân, tấm vải băng bó trên đầu cũng chưa tháo ra, trên mu bàn tay vẩn còn có kim truyền nước biển.
“A, dì, sao dì lại đến đây?” Trong lòng Tô Yên có chút không dám gặp mặt Trần Tú Anh.
“Còn gọi là dì nữa sao, nên sửa lại kêu mẹ được rồi, con trai của mẹ đã nói với mẹ là hai đứa con đã đi đăng ký kết hôn rồi, mẹ là mẹ chồng của con.” Trần Tú Anh mỉm cười giơ cái túi xách trên tay lên: “Đoán xem đây là cái gì nào, đây là bữa sáng mẹ đặc biệt mua cho con đó, mẹ biết con nhất định vẫn chưa ăn sáng.”
Trân Tú Anh giống như là một đứa trẻ lớn đầu vậy, còn chơi trò bí mật, bà bước vào phòng buông bữa sáng xuống, từ từ mở ra: “Tiểu Yên à, mau nhìn này, là dimsum Phúc Ký mà con thích nhất nè.”
“Dì… mẹ!” Lần đầu tiên Tô Yên gọi như vậy thấy có chút không quen cho lắm, nhìn thấy dim sum nóng hôi hổi, cô vô cùng ngạc nhiên và cảm động: “Quán dimsum này ở Tam Hoàn Ngoại, xa như vậy, là mẹ đi mua sao?”
“Đúng vậy, mẹ ngủ không được, trời vừa sáng mẹ liền lén ra khỏi bệnh viện đi mua dimsum. Haha, con trai của mẹ không biết mẹ bỏ ra ngoài, con đừng có nói cho nó biết nha.” Trần Tú Anh rất đắc ý về chuyện mình lén chạy ra ngoài mà không bị ai phát hiện, bà kéo Tô Yên ngồi xuống: “Con dâu à, con mau ăn đi. Cái này mẹ phải xếp một hàng dài mới mua được đó.”
Tô Yên cảm động không thôi, cả đời cô ngoại trừ mẹ ruột và Lưu Tuyết Lam ra, cũng chỉ có Trần Tú Anh mới khiến cho cô cảm nhận được cảm giác hạnh phúc khi làm con gái.
Tô Yên cán một miếng dim sum, cười nói: “Đây là món dim sum ngon nhất mà con từng ăn.”
“Ngon là được rồi!” Trần Tú Anh nhìn thấy Tô Yên ăn đến vui vẻ như vậy, bà cũng vui vẻ: “ở đây còn cỏ cháo, còn có sủi cảo hấp nữa, con đang mang thai, ăn nhiều chút.”
“ừm, dạ.” Tô Yên ăn rất nhiệt tình: “Mẹ à, mẹ cũng ăn đi.”
“Được.” Trần Tú Anh nghe Tô Yên gọi một tiếng mẹ, vui vẻ không thôi: “Tiếu Yên à, có phải con và con trai của mẹ chiến tranh lạnh rồi không?”
Cảu nói này thật là… thắng thẳn.
“Dạ đâu, đâu có.” Tô Yên nào dám nói thật.
“Còn nói không có, vậy tại sao con lại đến khách sạn ở?” Trần Tú Anh nói: “Cái gì mẹ cũng biết cả, con vì chuyện của cha Tiểu Phong đúng không. Mẹ biết cả, mấy hôm nay con không đến bệnh viện, Hạ Phi và Tiếu Bảo ở trong bệnh viện với mẹ, chọc mẹ vui, lúc đầu khi biết con là con gái của Tân Chấn Lâm, mẹ cũng nhất thời khó mà chấp nhận được…”
Trần Tú Anh nói đến đây thì trầm xuống, kéo lấy tay Tô Yên: “Có một số thứ, thật sự nghĩ mải không thông. Ân oán của đời trước thì có Hên quan gì đến bọn con chứ? Huống hồ chi con cũng đâ sinh ra hai đứa cháu trai thông minh đáng yêu như vậy cho nhà họ Lục của mẹ, lại còn đang mang thai, đầu của mẹ bị thương nhưng mà mẹ vần chưa có bị ngốc, đem ân oán của đời trước liên kết với đời nay, quấy rối cuộc sống hạnh phúc của con trai mình, chuyện đó chỉ cỏ kẻ ngốc mới làm.”
Cái gì ra cái đỏ, Trần Tú Anh phân biệt rất rõ ràng.