“Không cần.” Tô Yên hừ hừ nói: “Nếu anh nói chân của em là móng heo, vậy không phải anh muốn đi ngủ cùng với heo sao?”
“Heo càng tốt, có phúc, có thế ăn được ngủ được còn có thế mập lên.” Lục Cận Phong cười kéo Tô Yên vào lòng: “Thật ra, thật sự là anh thuộc họ heo đó, không tin thì em thử sờ xem J
“Đừng nghịch nữa, bỏ bàn tay heo ăn mặn của anh ra, Lục Cận Phong, em giận đấy, em giận thật đấy, ha ha, được rồi được rồi, em đầu hàng…”
Ngày hôm sau.
Lục Cận Phong đi đến bệnh viện tìm Trân Tố Anh, thật sự là đế viết một bức thư thông cảm, cũng có thế tranh thủ xin xử lý khoan hồng, cộng thêm với việc đã ở trong đó đợi quá lâu như vậy nữa, nếu Chu Hoàng Long tiếp tục hoạt động, thì Tô Vân có thể ra ngoài trong vài ngày tới.
Tô Yên không có thời gian quan tâm đến chuyện của Tô Vân, Tô Duy vẫn đang ở bên trong không ra được, Lệ Quốc Minh cắn chết cũng không mở miệng, ông ấy đã hạ quyết tâm, cho dù có chết cũng kéo theo một cái đệm lưng.
Ván cờ này đi vào ngõ cụt.
Trong một thời gian, Tô Duy không thế ra mặt, nhưng bằng lời khai của Lệ Quốc Minh, nên Tô Duy không thê’ bị kết tội ngay lập tức được.
Hạ Vũ Mặc với Hạ Phi thường đến bệnh viện đế ở bên Trần Tố Anh, còn Tỏ Yên ở biệt thự Nam Sơn đế dưỡng thai, việc này làm cô có chút nhàm nhán.
“Chị ơi.”
Lâu Doanh giống như một cơn gió, chỉ mới lướt nhẹ một chút là đã đến trước mặt Tỏ Yên rồi.
Tô Yên giặt mình, vổ vỗ ngực: “Em gái của chị, em có thế đừng
kêu như thế được không, trái tim bé nhỏ của chị em không chịu nổi đâu, nếu dọa sỡ cháu gái của em rồi, thì chị sẽ là người hỏi em đầu tiên đấy.”
“Chị, chị chắc chắn mình đang mang thai con gái rồi à? Đã xác định được giới tính chưa?”
“Chưa, chị với anh rế em nhất trí cho rằng, đây là một cỏ con gái.”
Lâu Doanh nhìn chằm chằm vào bụng Tô Yên: “Chị ơi, Hai chúng ta cá không?”
“Cá cái gì?”
‘Thì cá đứa bé trong bụng chị là con trai hay con gái ấy.” Lâu Doanh nháy mắt:” Một ngàn vạn, chị có muốn cá không?”
“Cá cược có ý nghĩa gì chứ.” Trong lòng Tô Yên nảy ra kế:” Muốn cá cược, thì phải đặt cược lớn ”
Lâu Doanh khinh bỉ giặt giật khóe miệng: “Chị à, chị có chắc không phải là vì chị keo kiệt không?”
“Khụ khụ!” Tô Yên liếc mắt, chột dạ nói:” Chị của em là loại người như này sao? Em kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, chị đây không phải đang giúp em tiết kiệm tiền sao?”
“Vậy thì không cược tiền nữa, cược gì bây giờ?” Lâu Doanh xả một nửa cơn tức giận.
Khóe miệng Tô Yên nhếch lên: “Nếu em thua thì em phải đi tỏ tình với Vạn Nhất, nói em thích anh ta.”
“Trò sự thật hay thử thách đấy hả?” Lâu Doanh tròn hai con mắt:” Chị, chị tồi thật đấy.”
“Không dám chơi cũng được.” Tô Yên dùng phương thức khiêu khích: “Em là một con gái, da mặt mỏng cũng có thể hiếu được, chỉ là đáng tiếc, một cơ hội tốt đế lừa Vạn Nhất như vậy, mà em lại bỏ qua.”
Bạch Phi Minh chậm rãi đi tới, nhìn thấy Tô Yên đang dùng kế, lập tức biết Lâu Doanh nhất định sẽ cắn câu.
Quả nhiên.
Lâu Doanh vỗ bàn: “Ai nói em không dám, chẳng phải chỉ nói một câu thôi sao? Chuyện nhỏ, vậy nếu chị thua, thì anh rế phải nhảy khỏa thân, được chứ?”
“Chị cũng chưa xem bao giờ.”Tô Yên ra vẻ suy tư một lúc, mới nói: “Một lời đã định, Lảu Doanh, chị vẫn chờ em tỏ tình với Vạn Nhất.”
“Ai thắng ai thua, còn chưa biết đâu.”
Bạch Phi Minh bẽn cạnh xen vào một câu:” Nếu Vạn Nhất tưởng thật thì làm sao?”