Không thê’ không nói, Hoàng Nam thực sự đối với Lâu Doanh như thê’ nắm chắc trong lòng bàn tay.
Nếu Lâu Doanh phát hiện ra thân phận của mình, thì chắc hẳn việc chém Lệ Quốc Minh một nhát dao chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với Lâu Doanh mà nói thì nó có thê’ ảnh hướng lớn tới cả đời.
Tô Yên nắm chặt lấy tấm ảnh ố vàng, khóe miệng giật giật: “Chú Nam Miêu, chú thật đúng là người không tử tế gì cả, đê’ lại cho cháu một vấn đề lớn như này, chú nói chú đã giữ bí mật nhiều năm như vậy, thế giờ chú nói cho cháu biết làm gì chứ.”
Điều này thực sự khó xử, không thê’ để cho Lâu Doanh biết được, không được phép tiết lộ, nhưng nếu để mãi trong lòng thì nó chính là một nút thắt lớn.
Đây là đang muốn làm khó cô mà.
Hoàng Nam xúc động cười: “Chú đã chôn nửa người trên đất vàng, cũng không thể mang bí mật này vô quan tài được, dù sao sớm muộn gì chuyện này chú nói cho cháu biết, còn về việc có nên nói cho Lâu Doanh hay không, là do cháu tự quyết định.”
Tô Yên cười khố hỏi: “Chú Nam Miêu, kế hoạch của chú trong tương lai là gì?”
Cố ý đến tìm cô, tiết lộ bí mật lớn cho cô biết, chắc hẳn ông ấy đang ngầm tính toán gì đó.
Hoàng Nam thờ dài: “Thiên Lang giờ đây đã không còn là Thiên Lang của quá khứ, Lệ Quốc Minh đi tù, Tân Chấn Lâm cũng đã chết, mẹ cháu thì đã yên nghỉ nơi suối vàng, bằng hữu cũ đều không còn, chú định sẽ đi ngao du khắp nơi.”
Chuyện Tân Chấn Lâm giả chết, theo lẽ tự nhiên thì đương nhiên càng ít người biết càng tốt.
“Chú Nam Miêu, hãy trân trọng mọi con đường, khi có thời gian thì hãy quay trở lại.”
“Được rồi.” Đôi mắt đục ngầu của Hoàng Nam đầy tang thương, nó tràn đầy tâm sự: “Tiếu Yên, mộ mẹ cháu ở đâu?
Khi tới Đế Đỏ, với tư cách là người ái mộ của Lệ Uyên, Hoàng Nam nhất định phải tới mộ thỉnh lễ
Trong lòng Tô Yên có chút sững sờ, sau khi nói cho Hoàng Nam địa chỉ, cô nhanh chóng gọi điện cho Tân Chấn Lâm.
Tân Chấn Lâm nhận được điện thoại của Tô Yên, khẽ than thớ: “Con gái, sao có thê’ để cái kẻ Nam Miêu hôi hám đó đến cúng lễ mẹ con chứ? Đây không phải là đang gián tiếp cắm sừng cho cha hay sao?”
Tô Yên:”…’
“Nghe tôi nói này lão Tân, sao lòng ông nhỏ nhen quá vậy, mẹ tôi đi rồi là chuyện tốt, nếu mẹ tôi còn ở đây, có lẽ ông sẽ nhốt bà ấy ở nhà, không cho gặp ai hết, và cũng không cho ai gặp bà ấy.”
Tân Chấn Lâm là người có đầu óc nhỏ nhen và sở hữu, nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó.
Bia mộ của mẹ cô đều bị Tân Chấn Lâm thay đối, chỉ cỏ một câu “Chồng, Tô Đình Nghiêm lập”.
Chữ được khắc trên bia mộ được Tân Chấn Lâm thay đối thành câu “Mộ của vợ tôi, chồng Tân Chấn Lâm lập”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!