Lúc này Tô Yên mới phản ứng kịp, cô nhìn Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc, đè thấp giọng hỏi: “Có phải là do hai anh em các con giở trò không?”
Nếu không thì sao lại trùng hợp đến mức quần áo của cả hai người đều bị hỏng chứ.
Hạ Vũ Mặc hừ hừ nói: “Lúc nãy mẹ rơi vào nguy hiếm đều là tại chú xấu xa đó, lần trước dì xấu xa đó cũng nói năng lỗ mãng với mẹ, con là thay mẹ dạy dỗ họ một trận thôi.”
Hạ Phi nói: “Con canh chừng, em trai ra tay.”
Hai anh em cũng thật là phổi hợp ăn ý.
Tô Yên:
Lục Cận Phong: “…”
Hạ Vũ Mặc đột nhiên ngoan như cục cưng, xấu hố nói: “Mẹ, mẹ sẽ không giận Tiếu Vũ chứ.”
Lục Cận Phong ôm Hạ Vũ Mặc lên đùi mình: “Con trai, con làm tốt lắm.”
Nếu không phải là vì tuổi tác không cho phép anh làm ra những trò đùa như trẻ nhỏ, anh cũng sẽ làm như vậy.
Đột nhiên Lục Cận Phong cảm khái, thế giới của người trưởng thành thật là không dề dàng, phải học cách kiềm chế cảm xúc,
suy xét đến cái lợi và cái hại.
Tô Yén liếc Lục Cận Phong một cái: “Làm gì có ai dạy con như anh.”
Tô Yên kéo Hạ Phi đến bên cạnh mình: “Con trai, sau này mấy việc như canh chừng con có thể giao cho cha con làm, con là niềm hy vọng của mẹ, mẹ hy vọng con có thể trở thành một người đàn ông lịch sự ga-lăng, đừng học theo mấy trò lưu manh của cha và em trai con.”
Tô Yên đâ được lĩnh giáo qua mấy trò nghịch ngợm của Hạ Vũ Mặc rồi, không dễ gì Hạ Phi mới đang phát triển theo hướng lịch sự, cô không thể để cậu bị dạy hư được.
Hạ Phi gật đầu: “Mẹ, con biết rồi.”
Hạ Vũ Mặc giảo mồm, đó là sự bướng bỉnh cuối cùng của cậu rồi.
Tô Yên nhìn qua một cái, Hạ Vũ Mặc lập tức vùi vào lòng Lục Cận Phong: “Cha, sau này con phải bám lấy cha rồi.”
Lục Cận Phong khẽ ho một tiếng: “Tiếu Vũ à, con phải nhìn cho rõ địa vị của cha con trong nhà chúng ta.”
Bám vào cha cũng vô dụng.
Địa vị của anh là đếm ngược từ dưới lên.
Tô Yên “dạy” con trai lớn xong, bắt đầu “dạy” con trai nhỏ: “Có để lại sơ hở không?”
Tô Yên cảm thấy thói quen thích đùa giỡn người khác của Hạ Vũ Mặc vần phải kiềm chế một chút.
“Tuyệt đối không có.” Hạ Vũ Mặc đắc ý nói: “Con đã bảo anh dụ mọi người đi ra ngoài hết rồi, không có ai nhìn thấy cả, mẹ, mẹ yên tâm đi.”
“Vậy còn tạm được.” Tô Yên nói: “Lần sau có làm chuyện thế này nữa thì dẫn mẹ theo, chuyện vui thế nào sao có thế không dẫn theo mẹ chứ.”
Lục Cận Phong và Hạ Vũ Mặc suýt nữa đã rớt cằm xuống.
An Hĩnh ngồi ở đằng sau không nghe nối nữa, có ai mà chọc vào nhà này thì thật sự phải tự mình cầu phúc rồi.
Cô ấy còn tưởng rang Tô Yên sẽ thật sự dạy dổ hai đứa nhỏ, thế mà nói cả nửa ngày trời là vì không đưa cô theo cùng.
Hạ VG Mặc lặp tức đối phe, nhào vào lòng Tô Yên: “Mẹ, lần sau con nhất định sẽ dẫn mẹ theo, đợi em gái ra đời rồi, con sẽ dẫn theo em gái, dổc lòng làm những đứa quỷ nhỏ.”
Đây là muốn đưa cả nhà đi lên “đỉnh cao cuộc sống” sao?