Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc mặc tây trang, đeo cà vạt, vừa đẹp trai vừa đáng yêu, dể thương chết người, người nhà họ Lục ai ai
cũng khen khen là giống như Lục Cận Phong lúc nhỏ, quả thật là phiên bản thu nhỏ của Lục Cận Phong.
Với vẻ ngoài thế này đã có thế chặn miệng không ít người, cũng đỡ phải làm giám định cha con.
Trước đó ông cụ Lục đã cho người dạy Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc quy trình lên gia phả.
Trong nhà thờ tố trang nghiêm, vào giây phút nghi thức bắt đầu, trên mặt mọi người đều mang vẻ nghiêm túc.
Tô Yên là mẹ của hai đứa nhỏ, nhìn thấy Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc quỳ trên đệm mềm, được người được tôn kính nhất nhà họ Lục ghi tên lên gia phả, vào giây phút đặt bút xuống, cô cảm thấy vui mừng, cũng cảm thấy vui cho hai đứa nhỏ.
Trôi dạt ở bên ngoài nhiều năm, cuối cùng cũng có thế nhận tố quy tông rồi.
Con của cô sẽ không còn là con hoang không có cha nữa, cũng sẽ không còn bị kỳ thị nữa.
Hạ Phi, Hạ Vũ Mặc cũng sẽ được gọi là Lục Cảnh Phi, Lục Cảnh Mặc.
Tô Yên vẫn quen với cái tên Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc hơn, nên hai cái tên này vẫn giữ lại, trở thành nhũ danh.
Nghi thức tiếp tục bước tiếp theo, điện thoại trong tay Tô Yên vang lên, là số điện thoại lạ, không có mã vùng, cô đi xa một chút rồi nghe máy: “Alo, ai vậy?”
‘Tô Yên, cô hãy trân trọng những gì đang có, bởi vì không bao lâu nữa, cô sẽ mất đi tất cả.”
Tô Yên cảm thấy lúng túng khi nghe thấy lời nói của đối phương, chỉ dựa vào giọng nói thì cô không thể biết người kia là ai.
Nhưng không có mấy người có thể đe dọa được cô, rõ ràng người này là một người không hề đơn giản.
Tô Yên cười lạnh: “Mạnh miệng thì ai chắng làm được, trước giờ Tô Yên tôi không ưa kiểu người nói xấu sau lưng người khác, có bản lĩnh thì ra mặt nói thẳng!”
Người ở đầu dây điện thoại bên kia vô cùng tức giận, giọng nói càng thêm độc địa: “Tô Yên, cô đừng vội đắc ý, cô gây rác rối cho tôi, cứ chờ đấy, tôi nhất định sẽ trả lại cho cô.”
Trong lúc nghe điện thoại, Tô Yên vô tình nhìn thấy Hạ Huy, cô bèn ra hiệu bằng tay cho anh ta, ý bảo anh ta lập tức điều tra số điện thoại lạ này cho mình.
Hạ Huy giỏi nhất là tìm tung tích người khác.
Nuôi anh ta tốn cơm thì đương nhiên phải có ích gì đó.
Tô Yên và Hạ Huy ra hiệu ngầm cho nhau, cô định kéo dài thời gian với đối phương, trong khoảng thời gian đó thì Hạ Huy sẽ giúp cô truy tìm nguồn gốc của số điện thoại này.
Tô Yên không đoán ra được đối phương là ai, giọng nói của người đó đã bị chỉnh sửa tinh vi, không rõ nam hay nữ.
Tô Yên cố ý chọc tức đối phương: “Haizz, tôl đây lại sợ quá cơ, nhưng ai bảo tôi số tốt, cỏ một người chồng yêu thương tôi hết mực, lúc nào cũng mua trang sức hàng hiệu đắt tiền tặng
tôi, lại còn rất quấn quýt bên cạnh tôi, phiền muốn chết, anh ấy còn nói muốn mua tặng tôi một ngôi sao riéng, đặt tẻn cho nỏ bằng tên của tôi nữa chứ, cuối cùng tôi cũng chỉ đành miễn cưỡng nhận nó.”
“Tô Yên, con ả đáng ghét này.” Người ở đầu dây bên kia trở nên vô cùng kích động: “Tao nhất định sẽ khiến mày phải trả giá.”
Tỏ Yên càng khièu khích hơn: “Tôi đây luôn sẵn lòng chờ đợi, gọi điện thoại uy hiếp người khác, chiêu này chẳng có chút tác dụng nào, lúc chị gái cô còn sống, cô ta độc ác, ngang ngược hơn cô nhiều, à đúng rồi, cô nên mài dũa sức chịu đựng của mình cao một chút, ngộ nhỡ nghĩ không thông lại tự sát thì đừng trách tôi nha.”
Nói xong, đầu dây bên kia lập tức dập máy.
Tô Yên nhìn chằm chằm vào điện thoại: “Sức chịu đựng gì mà có chút xíu vậy?”
Vừa rồi Tô Yên chỉ thử hỏi dò một chút, thật ra cô không biết đối phương là ai, có thể đó là một kẻ tới gây chuyện, khả năng cao chính là Tân Nhã Hân.
Lần này cô lại càng khắng định được đối phương chính là Tân Nhã Hân.
Tô Yên hỏi Hạ Huy: “Tìm thấy thông tin gì chưa?”