Tô Yên vừa dứt lời đã thấy xe của Lục Minh Khánh dừng trước chỗ hai cha con Lục Thừa Mẩn.
Lục Minh Khánh có vẻ cũng ngỏ ý chớ hai cha con họ một đoạn nhưng bị từ chối, thế nên anh lại lái xe đi.
Xe buýt tới, hai cha con họ mới lên xe.
Tô Yên nở nụ cười khâm phục: “Cũng cứng cỏi phết.”
“Chúng ta đi ăn trước nhé.” Lục Cận Phong không còn gì đế nói thêm.
Phụ nữ mang thai sợ nhất là bị đói, đói là sẽ nổi cáu, huống gì cả mẹ cả con Tô Yên cộng lại là ba người, nhu cầu ăn uống tất nhiên sẽ còn cao hơn.
Ăn xong bữa trưa, hai người họ mới tới bệnh viện.
Lục Cận Phong đã sắp xếp từ trước cả rồi, Tô Yên chỉ việc đến khám mà thôi.
Trùng hợp Tô Vân cũng vừa mới sinh em bé ở bệnh viện này, đứa bé ra đời lúc rạng sáng, là một bé gái.
Tô Yên và Lục Cận Phong vừa bước ra khỏi thang máy thì đã nghe thấy tiếng ồn ào ngoài hành lang.
“Tôi mang thai con trai mà, sao giờ lại thành con gái, có phải mấy người tráo con không?”
“Cô Tô, đứa bé cô sinh ra là con gái, sao chúng tôi lại tráo con của cô chứ?” Bác sĩ vội vàng giải thích.
Tô Yên ló đầu ra nhìn thì thấy Tô Vân người mặc đồ bệnh nhân, đi chân trần đang làm loạn.
Vừa sinh con chưa được bao lâu, cơ thế cô ta vô cùng yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, người còn đứng không vững.
“Rõ ràng là con trai, không thế là con gái được, tôi đã nói với Hướng Nam rằng đứa bé là con trai, giờ mấy người lại bảo là con gái, chắc chắn anh ấy sẽ ghét bỏ tôi.” Tô Yên hoảng loạn ngồi bệnh xuống mặt đất khóc lóc.
Đứa con là cơ hội duy nhất giúp cô ta trở mình lúc này, cuối cùng thì cơ hội đó cũng không còn nữa.
Bác sĩ khuyên: “Đứa bé gái này cũng là máu mủ của cô mà, sao lại không thích được, con gái tốt biết bao, cô Tô, cô đừng ‘âm ĩ nữa, mau về phòng bệnh nghỉ ngơi đi, cấn thận lại nhiễm bệnh hậu sản.”
Chu Hoàng Long vội vàng đến đỡ Tô Vân trở về phòng bệnh.
Thấy Tỏ Vân như vậy, lúc vào làm kiếm tra, Tô Yên cũng cảm thấy thấp thỏm.
Nếu như đứa bé gái mà cô vẫn luôn chờ đợi đến khi sinh ra lại là hai đứa bé trai thì chắc cậu Lục sẽ nhảy cẫng lên vì vui mừng mất.
Nằm lên trên giường kiếm tra, Tô Yên chăm chú nhìn lên màn hình máy siêu âm, Lục Cận Phong cũng hồi hộp không kém, anh không dám rời mắt dù chỉ một giây.
“Bác sĩ, con tôi sao rồi?”
“Đều rất khỏe mạnh.” Bác sĩ nói: “Có điều hình như không phải là hai bé gái sinh đôi…”