Vừa nghe thấy không phải con gái, Lục Cận Phong đã lập tức chán nản.
“Bác sĩ, ông khám lại thử đi, khám chính xác chưa?” Lục Cận Phong trừng to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào máy siêu âm: “Tôi nhìn thế nào cũng thấy giống con gái.”
Bác sĩ lại di chuyển thiết bị một chút, bây giờ lại càng rõ ràng hơn: “Anh Lục, nhìn thấy chưa, là hai bé trai, chúc mừng nhé.”
Đặc trưng giới tính nam của hai đứa trẻ rất rõ ràng.
Bây giờ anh không còn ôm hy vọng nữa.
Hai đứa con gái biến thành hai đứa con trai, bây giờ đã có bốn đứa con trai rồi.
Tuy trong lòng Tô Yên vẫn mong là con gái để nhà có trai có gái, nhưng nếu là con trai thật thì đương nhiên cô cũng rất thích, làm gì có ai không thích con của mình chứ.
Lục Cận Phong:
Giấc mơ có con gái đã tan tành.
Vẻ mặt Lục Cận Phong đờ đẫn, trong thời gian ngẳn cậu cả Lục vẩn rất khó chấp nhận chuyện con gái biến thành con trai này.
Sau khi kiểm tra xong, hai người rời khỏi phòng khám, Tô Yên cầm kết quá siêu âm nghiên cứu: “Sao em lại không nhìn ra nhỉ? Một cục đen xì, Lục Cận Phong, anh nhìn thử xem.”
“Không xem.” vẻ mặt Lục Cận Phong khinh thường, quay ngoát sang một bên.
Tô Yên dở khóc dở cười nói: “Làm gì có ai như anh chứ, con trai không phải là con anh sao?”
“Anh muốn có con gái.” Lục Cận Phong kéo cánh tay Tô Yên nói: “Yên Yên, sau này chúng ta lại sinh con gái đi.”
Tô Yên lạnh lùng lườm anh một cái: “Bớt đi, bây giờ em còn chưa sinh nữa, anh lại muốn có thêm đứa nữa rồi, anh tưởng em là heo sao.”
“Lẽ nào em không muốn có con gái sao?”
“Được rồi, cuối cùng em cũng nhận ra rồi, nhà họ Lục của anh không có số có con gái, Lục Cận Phong, anh chấp nhận số phận đi, bốn đứa con trai cũng phải nhận hết cho em, cố gắng kiếm tiền mua sữa cho con đi.” Tô Yên trừng mắt nhìn anh nói: “Gieo nhân nào gặt quả đó, chuyện này không trách em được.”
Lục Cận Phong xoa xoa bụng Tô Yên, chấp nhận số phận thở dài một hơi nói: “Con trai thì con trai vậy.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Lục Cận Phong vần rất buồn bực, giống như quả bóng xì hơi, không có sức làm gì cả.
Lục Cận Phong bảo Tô Yên sinh thêm lần ba cũng chỉ là nói đùa, sinh xong lần này anh cũng không định để Tô Yên sinh thêm lần nữa.
Không có con gái thì thôi.
Hai người về đến biệt thự Nam Sơn, tình cờ gặp Lâu Doanh và Bạch Phi Minh bước ra từ phòng huấn luyện, hai người này rất có kỷ luật, bình thường cũng không lười biếng, hơn nữa các thiết bị tập luyện ở chỗ Lục Cận Phong cũng rất đầy đủ, hai người rất thích vùi đầu luyện tập ở đây.
“Anh rế, sao mặt lại bí xị vậy?” Lâu Doanh cán quả táo, thuận miệng hỏi: “Hôm nay không phải là ngày lành tháng tốt đế Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc nhận tố tiên sao, sao mặt mày anh lại trông chán nản vậy?”
Lục Cận Phong không chịu thừa nhận, đáp: “Cỏ nhìn nhầm rồi, tôi rất vui.”
Trong lòng Tô Yên không nhịn cười được, nói: “Hai người bọn chị vừa đến bệnh viện khám thai, anh rể em đang vui quá thôi.”
“Hả? Mang thai con gái thật sao?” Lâu Doanh bồng chốc thấy quả táo đang ăn không còn ngon nữa.
“ừm, con gái.” vẻ mặt Lục Cận Phong thay đối rất nhanh, mặt mày hớn hớ nói: “Hai đứa con gái, trên đường về nhà bọn tôi còn đặt cả tên luôn rồi, Yên Yên, thật sự vất vả cho em quá.”
Tỏ Yẻn lập tức hiểu ý của Lục Cận Phong, như thế là đang muốn quyt nợ đây.
Quả nhiên, Lục Cận Phong cười như không cười nhìn Lâu Doanh nói: “Dì út à, tôi nghe nói cô đã cược với chị cô, có chơi có chịu, chúng tôi rất mong chờ cô tỏ tình với Vạn Nhất đó.”
Lâu Doanh cũng muốn quỵt nợ, bảo cô ta đi tỏ tình với Vạn Nhất, vậy chi bằng… cõ ta độc thân cả đời cho xong.