Vạn Nhất đột nhiên nối kiêu, ra vẻ chỉnh lại bộ quần áo bị Lâu Doanh làm nhăn nhúm, ho nhẹ rồi nói: “Người đàn ông có sức hút như tôi, cô ấy nhìn trúng tôi đó là cô ấy có mắt nhìn người.”
Vạn Nhất đây là điêYi hình cho ánh mặt trời rực rỡ đấy.
Vạn Nhất nhìn Tô Yên: “Chị dâu, chị thân với Mẩu Dọa Xoa, cô cảm thấy cô ấy là đang nói thật không?”
“Tôi đi chợp mắt một lát.” Tỏ Yên đi lên Tâu.
Vạn Nhất nhìn Lục Cận Phong, Lục Cận Phong lại đuổi theo Tô Yên: “Vợ ơi, cho anh ngủ với.”
Vạn Nhất tự mình đưa ra kết luận, lầm bầm lầu bầu: “Xem ra là thật rồi, vặy thì phiền rồi, sau này càng cắt càng dứt rồi, tôi chưa từng nghĩ sẽ lấy Mầu Dạ Xoa, chuyện này phải làm sao đây.”
Vừa nói, Vạn Nhất vừa đi ra ngoài.
Lâu Doanh nói một câu là Vạn Nhất mất ngủ mấy ngày, khó lắm mới ngủ được lại mơ thấy ác mộng, mơ thấy Lâu Doanh khiêng một thanh đao lớn ép anh ta cưới.
Đáng sợ chết đi được.
Lâu Doanh tỏ tình xong cũng vô thức thấy Vạn Nhất là trốn, về điểm này thì hai người lại rất ăn ý, có thể không gặp mặt nhau thì tuyệt đối sẽ không gặp.
Trốn trốn tránh tránh thế này có hôm Vạn Nhất đột nhiên phát hiện, anh ta đã không gặp Lâu Doanh lâu lám rồi.
Anh ta không nhịn được hỏi Tô Yên đang tỉa hoa: “Chị dâu,
Mẫu Dạ Xoa đâu? Sao mấy ngày rồi không thấy cô ấy?”
Tô Yên đâu cũng không ngấng lên: “Không phải anh đã tránh cô ấy sao, giờ sao lại hỏi rồi?”
“Tiện mồm hỏi thử thôi.” Vạn Nhất cười mỉa nói: “Chị dâu, cô tỉa hoa đẹp thật đấy.”
Tô Yên nhìn cành hoa đã bị tỉa cụt, liếc nhìn Vạn Nhất: “Anh đang nói móc tỏi đấy à?”
“Đâu, tuyệt đối là đang khen.”
Vạn Nhất cười hỏi thử: “Mẩu Dạ Xoa vẩn đang ở phòng huấn luyện à?”
Ánh mắt Vạn Nhất nhìn về phía phòng huấn luyện.
Tô Yên đáp: “Người đã đi rồi, hỏm qua hai người họ đi rồi, nói là đến nước M, nhận đơn, kiếm thêm một khoản.”
“Đơn gì?” Vạn Nhất hỏi: “Sao tôi không nghe nói gì hết?”
“Sao cô ấy không nói với tôi?” Tô Yên trợn mắt liếc nhìn Vạn Nhất: “Anh cũng chẳng phải là gì của cô ấy.”
Vạn Nhất thầm nói: “Không phải cô ấy mới tỏ tình với tôi sao, dầu gì cũng phải báo một tiếng chứ.”
“Chỉ là bày tỏ, anh cũng đâu nói là nhận lời, vậy thì hai người cũng chẳng có quan hệ gì hết.”
“Tính nết cô ấy thật sự không tốt, al cưới về chắc chắn gia đinh không yên…”
Tô Yẻn giơ kéo, cắt cành hoa thừa cái cạch một tiếng, có ý uy hiếp, híp mắt cười hỏi: “Anh với Lâu Doanh là ý gì?”
Ý rất rõ ràng, đế Vạn Nhất nghĩ kỹ rồi mới nói.
Vạn Nhất liếc nhìn cành hoa bị chặt bỏ không thương tiếc, nuốt nước bọt, mạnh bạo nói: “Cô ấy không phải là mẫu con gái tôi thích, cô ấy quá mạnh mẽ, tôi thích con gái dịu dàng như nước, chị dâu, lúc trước sợ làm tốn thương lòng tự tôn của cô ấy, con gái mà, da mặt mỏng, hay là cô chuyến lời thay tôi đi?”
Tô Yên hiếu rõ, không phải là Vạn Dương không được, mà căn bản là anh ta không thích.
Tô Yên tất nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng gán ghép hai
người này.
“Chuyện bày tỏ, anh có thế không cần đế ý.”