lViệc Lệ Quốc Minh vượt ngục là một chuyện cực lớn.
Trong lòng Tô Yên cũng ngay lập tức thát lại: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Một giờ trước.” Lục Cận Phong cầm áo khoác lên, mặc vào người: “Một tiếng là đã đủ đế Lệ Quốc Minh trốn khỏi Đế Đô rồi, Yên Yên, em ngủ trước đi, anh đi ra ngoài một chuyến.”
“Đã muộn như vậy rồi, anh còn đi đâu nữa?” Mí mắt Tô Yên cứ giật lên không ngừng: “Lệ Quốc Minh trốn đi là chuyện của cảnh sát, anh đừng đi, em đang rất hoảng sợ.”
“Cứ yên tâm đi, không sao đâu, em ngủ trước đi.” Lục Cận Phong hôn lên trán Tô Yẻn rồi rời đi.
Trực giác mách bảo Tô Yên rằng Lục Cận Phong nhất định đang có chuyện gì đó đang giấu cô.
Đêm nay, Tô Yên trằn trọc trở mình qua lại cũng không ngủ được, CUỐI cùng trời cũng đã sáng, cô mới có chút buồn ngủ.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Tô Yên dường như nghe thấy Lục Cận Phong đã trở lại, hình như anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, không lâu sau cô được anh ốm vào lòng theo thói quen.
Tô Yên lại chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại đã gần trưa, Lục Cận Phong đã tới công ty rồi.
Tô Yên dậy ăn trưa, vừa thấy Tò Duy đi ra ngoài liền gọi: ‘Tiểu Duy”
Tô Duy dường như không nghe thấy, tiếp tục bước ra ngoài.
Sau khi Tô Yên hét lên mấy lần, Tô Duy mới quay đâu lại nói: “Chị đang gọi em à?”
Tô Yên đi tới: “Em đi đâu đấy?”
“Bạn hẹn em đi chơi.”
“Bạn nào của em?”
Tô Duy gần đây thường hay đi ra ngoài, trong lòng Tô Yên không an tâm, dù sao Lệ Quốc Minh cũng đã vượt ngục ra rồi.
“Chính là Tiếu Văn lúc trước thường hay đến tìm em đấy, cậu ta sắp ra nước ngoài rồi, nên hẹn em đi ăn một bữa, chị à, lát nữa em sẽ về, chị đừng lo láng.”
Tô Yên không nhớ được là Tiểu Văn nào, nhưng thấy Tô Duy nói rất thần thắng, cô cũng tin như vậy.
‘Thế em chú ý an toàn nhé.”
Bụng Tô Yên đã lớn rồi, đi ra ngoài cũng không tiện cho lắm.
“Chị à, chị vào nhà đi.” Tô Duy đi tới ga ra lái xe ô tồ đi ra ngoài, vừa rời khỏi cổng biệt thự, di động của cậu ta liền có một số lạ gọi đến: “A lô, là ai đấy?”
“Cha sẽ đợi con ở bến tàu, cho con nửa giờ.”
Giọng nói ơ đầu dây bên kia điện thoại chính là Lệ Quốc Minh.
Tô Duy căng thẳng: “Được/
Tô Yên ăn trưa xong thì ở nhà phơi náng.
Buổi chiều không có chuyện gì, thật sự rất nhàm chán, cô nhờ Vệ Long đưa đến nghĩa trang.
Tân Chấn Lâm lại đang quét dọn mộ của mẹ cô, có Tân Chấn Lâm canh giữ ờ đây, trước mộ không có lấy một chiếc lá rụng.
“Đồng chí Tân.”
Tô Yên mang theo một ít đồ ăn.
Tân Chấn Lám vừa nhìn, liền hỏi: “Con mang đến cho cha à, hay là cho mẹ con đấy?”
“Cúng cho mẹ trước, rồi cha ăn sau, nếu không sẽ rất lãng phí!”
Tân Chấn Lâm: Ê,…n