Cô con gái này thật là hiếu thuận nhỉ.
“Bụng đã lớn như vậy rồi mà con còn tới đây để làm gì?” Tân Chấn Lâm ngồi xuống phiến đá xanh.
“Lệ Quốc Minh đã vượt ngục rồi. Trong lòng con vô cùng hoảng sợ, con đến đây là đế gặp cha.” Tô Yên nói: “Lệ Quốc Minh rất hận cha. ông ta đã bị bắt ở đây. Con lo rằng ông ta sẽ đến lần nữa. Đụng phải cha thì sẽ không hay đâu.”
Nghe được tin tức Lệ Quốc Minh vượt ngục, Tần Chấn Lâm không có phản ứng gì nhiều, nhưng khi nghĩ rầng Lệ Quốc Minh đã làm tốn thương Lệ Uyển, ông lại rất kích động.
“Nếu anh ta dám tới, cha sẽ tiền anh ta xuống địa ngục để xin lỗi mẹ con.” Đôi mẳt của Tân Chấn Lảm bừng lên sự căm hận sâu sâc.
Kiếp này, ông ta rơi vào cảnh âm dương cách biệt với người mình yêu, tất cả đều là nhờ Lệ Quốc Minh, ông ta làm sao có thế không tức giận được cơ chứ?
“Được rồi, hiện tại cha đã là một người “chết rồi”, cha cứ thành thật ờ lại đây quét dọn mộ cho mẹ co, ở bẻn cạnh bà ấy là được rồi.” Tô Yên nhìn Tân Chấn Lâm một cái, rồi trách: “Con không muốn lần tiếp theo phải đến đồn cảnh sát hoặc bệnh viện để gặp bố đâu đấy.”
Nếu thắng, thì 110 sẽ đưa Tân Chấn Lâm đi.
Nếu thua, 120 sẽ đưa Tân Chấn Lâm đi.
Vậy thì không phải là cô sẽ đến đồn cảnh sát hoặc bệnh viện đế gặp ông ta sao?
Tân Chấn Lám vẫn có chút không phục, cong môi: “Cha của con tốt xấu gì cũng đã lăn lộn trên đường đời nhiều năm như vậy, con thật sự cho rằng nó chỉ là vô ích thôi sao?”
“Mẹ còn đang nẳm ở đây nghe đấy, cha muốn mẹ con ờ Cửu Tuyền cũng không yên lòng được sao?”
Tân Chấn Lâm vội vàng dùng quần áo lau bia mộ, giống như là
đang vuốt ve khuôn mặt của người yêu: “Tiếu Uyến, bà cứ xem như là không nghe thấy đi nhé, tôi chỉ đang là bực bội mà thôi, chuyện này không phải là học theo bà đâu, bà đừng tức giận, ha ha, tôi chỉ đùa với bà thôi, con gái chúng ta đem ngồng quay đến cho em né, bà ăn trước đi, tôi ăn sau.”
Tô Yên nhìn thái độ của Tân Chấn Lâm đối với mẹ mình, trong lòng chợt u sầu, nếu như mẹ cô vẫn còn, bà ấy đã có thể ờ bên người mình yêu, như vậy thì tuyệt biết bao.
Cô tin rầng Tần Chấn Lâm nhất định là một người chồng đủ tiêu chuấn và là một người cha tốt.
Lúc nào cũng là cô và Lục Cận Phong rác thức ăn cho những người khác ăn, nhưng bây giờ đến lượt cô ăn một ít cơm chó rồi.
“Con đi đây.”
Nếu ở lại lâu hơn nữa, sẽ ăn no thức ăn cho chó luôn mất.
“Con gái, không ở lại với mẹ con một lúc sao?”
“Có cha ờ đây là đủ rồi.” Tô Yên vẫy tay, rồi rời đi.
Tô Đình Nghiêm đẽ xuất viện rồi, nghĩ đã lâu không đến thăm, Tô Yên lại mua ít đồ rồi đi biệt thự nhà họ Tô.
Không ngờ, cô lại nhét cho một mớ thức ăn cho chó nữa.
Tô Đình Nghiêm vô cùng vui vẻ niềm nở đế người giúp việc chị Lý ngồi trên ghế sô pha, ông ta còn tự tay gọt hoa quả đê’ phục vụ.
Trên bàn cũng bày rất nhiều đồ trang sức, đều là Tô Đình Nghiêm mua cho chị Lý.
“Cô mặc thử đi, chiếc vòng ngọc trai này cô đeo sẽ nhất định sẽ rất đẹp.”
“Không được, không được đâu.” Chị Lý được yêu thương mà hoảng sợ.
‘Tôi tặng co cô đeo, cô phải đeo chứ.” Tô Đình Nghiêm lúc này cũng lộ ra một chút sự độc đoán của đàn ông.
Tô Yên đã đến rất lâu, cô tựa vào cửa nhìn nửa ngày trời, Tô Đình Nghiêm cũng không để ý đến cô, đang nồ lực tán gái.
Chị Lý không lay chuyến được Tô Tô Đình Nghiêm nên đình phải đeo vào.